Skip to main content

Posts

Showing posts from 2019

Chinh phục nhà tuyển dụng ở vòng phỏng vấn, lương bổng sẽ chẳng còn là vấn đề?

Một cuộc phỏng vấn thông thường sẽ kéo dài khoảng vài chục phút cho đến một (vài) giờ đồng hồ. Trong khi thực tế, để có thể đánh giá toàn diện một người đòi hỏi chúng ta phải có thời gian tiếp xúc với họ đủ lâu. (Bao lâu là đủ, chắc có lẽ sẽ tùy từng đối tượng). Như vậy, với giới hạn về mặt thời gian phỏng vấn, liệu nhà tuyển dụng hiểu đến mức độ nào và lựa chọn ứng viên dựa trên những tiêu chí gì? Các công việc khác nhau sẽ có những yêu cầu khác nhau, yêu cầu này thường được trình bày trong bản mô tả công việc (JD - Job description). Tương tự như giải một phương trình toán học, tìm kiếm nhân tài là việc nhà tuyển dụng đưa ra đề bài với một vài dữ liệu sẵn có, sau đó tìm kiếm dữ liệu còn lại để khiến phương trình trở nên cân bằng. Trong khi đó, nhằm thiết lập một bản tin tuyển mà bạn hay thấy trên website tuyển dụng, nhân viên bộ phận tuyển dụng (TA - Talent acquisition) phải làm việc với sếp trực tiếp (Line manager) của vị trí cần tuyển, ghi nhận "đặc điểm nhận diện" m

Nên hay không, việc tin vào may mắn trên đời?

Mỗi tối bước chân về tới nhà, mình thầm biết ơn vì an toàn hạ cánh. Mỗi sáng nghe chuông báo thức, bật dậy, một tay cầm quyển sách, tay kia với kéo màn. Bầu không khí ướt mớ sương đêm, chưa kịp được nắng hong, phả nhẹ vào mặt. Thích thú. Thế là còn có cơ hội để say đắm cuộc đời. Có thể say đắm đó là chút khổ đau để khi vượt qua, mình mới nhận ra niềm hạnh phúc đích thực, càng mong hơn say đắm đó là những yêu thương ở quanh, là niềm vui nhỏ bé ngày thường tưởng chừng như đương nhiên mà thực ra lại vô giá. Bước chân ra đường bắt đầu một ngày mới, là bao nhiêu rủi ro đâu đó giăng mắc đầy. Một cú rơi thang máy, một vụ va quẹt giao thông...chẳng hạn. Cuộc đời vốn dĩ là cuốn phim kì bí mà tốc độ cảm nhận tình tiết bộ phim phụ thuộc hoàn toàn vào lựa chọn của người xem. Mình cũng vậy, sống nhanh hay sống chậm là lựa chọn của mỗi người. Thế nên là, những thay đổi bạn muốn làm để hướng cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, làm nó ngay đi. Bạn không thể làm chủ cuộc sống nhiều hơn những gì mà t

Bài viết nhân ngày 20/11: "Để nhân viên trở thành đại sứ thương hiệu của công ty"

Mỗi ngày mình phải xuất bản một bài đăng, giữ cho đều đặn 21 ngày. Dù hôm nay là ngày của chuỗi dài sự kiện, công việc chính cũng hai ba ca tư vấn mệt bở hơi tai, tan tầm đi học mà muốn ngủ luôn trong lớp. Mở bài vậy để mô tả tình trạng mình đang vơ vét chút sức lực cuối cùng ngồi gõ những dòng này, để duy trì thói quen viết. Mặc kệ kha khá các đề tài đang bỏ dở như kinh nghiệm phỏng vấn, một trí nhớ ngắn hạn, mục đích cuộc đời hay  một buổi sáng thanh lành , mình không còn đủ tư duy để hoàn thành những nội dung trên, nên quyết định kể cho bạn về sự kiện ở công ty mình. Hôm nay - ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng mình tổ chức buổi lễ kỉ niệm ấp áp cho sếp lớn, là người thầy của chúng mình qua các lớp training nội bộ về cách thức làm nghề cũng như kĩ năng phát triển bản thân. Đến nay, mình đã học ba lớp của thầy, đúc rút ra nhiều bài học lớn, từ đó luyện tập mỗi ngày. Thầy luôn căn dặn: các em chỉ cần rút ra 01 điều tâm đắc nhất xuyên suốt khóa học này, và rèn luyện 01 điều đó thôi.

Một bài viết về sự tự tin

Dạo này trong đầu cứ chạy loanh quanh mấy ý tưởng cần viết ra. Nhưng chần chừ mãi, ngày giờ thì trôi, còn blog cứ vẫn là không có gì cập nhật. Lời hỏi thăm của các bạn, chắc các bạn không thể tưởng tượng được là nó đã trở thành động lực cho người viết to lớn và "nhiều bự" đến cỡ nào đâu. Thế nên là, nếu có đọc qua bài viết bất kì nào đấy, mà vô tình tìm thấy sự đồng cảm, hãy cho mình biết nhé. Quay trở lại chủ đề chính:  đây sẽ là một bài viết về sự tự tin  - triển khai theo yêu cầu của một cô bạn chẳng mấy khi trò chuyện, phải dịp hỏi han nhau. Mình trả lời bạn luôn, rằng:  thực sự bản thân mình còn chưa tự tin lắm đâu, nên mình chẳng biết viết thế nào hết . Bỗng dưng hôm nay dợn nghĩ, chưa tự tin thì phải rèn luyện tự tin, viết ra đây cũng là một cách tự nhìn nhận lại: mình đã rèn luyện đến đâu rồi. SO VỚI THỜI ĐIỂM MỚI VÀO ĐẠI HỌC, đặc biệt là so với phiên bản cách đây vài tháng trước, mình của hiện tại đã tự tin hơn rất nhiều. Bí quyết có lẽ là, bạn phải thực sự hi

Làm thế nào để trở nên tích cực?

Sáng nay kiểm tra tin nhắn trên Instagram, bạn hỏi mình:  "Làm thế nào mà mày positive dữ dội vậy, chamu". Chuyện kể rằng... Tháng 1 đến tháng 3 năm 2018 , mình chia sẻ cuộc sống với người bạn không mời mà đến: trầm cảm. Sau thời gian không quá dài phải sống chung với lũ (song may mắn chưa đuối nước), mình dần thoát khỏi vũng lầy ấy.  Hẳn là do mình mất niềm tin vào bản thân đột ngột quá. Xuyên suốt khoảng thời gian tự thân không giải quyết được vấn đề gì, 70% cơ thể mình không còn là nước, mà toàn những tiêu cực và tăm tối. Điểm sáng giúp mình vực dậy, lấy lại niềm tin có lẽ là tín hiệu tích cực từ luận văn tốt nghiệp: những lời khen của cô giáo, hay sự cải thiện về tiến độ xử lý và hoàn chỉnh bài nghiên cứu. Mình nhận ra mình không tệ (như mình nghĩ), thậm chí còn rất có khả năng. Đến giờ vẫn nhớ như in câu nói của thằng bạn, dân học thuật sợ nhất là "fail trong chính sự tự tin của mình". Trước đó, tầm hè năm ba đại học, mình đã rơi vào tình trạ

Bước đầu tiên để trở nên giàu có

Trong "Giới hạn của bạn là xuất phát điểm của tôi" , tác giả có đoạn diễn tả tầm quan trọng của những ngày tháng đầu tiên bước chân ra xã hội đối với những tân binh mới "ùa vào đời". Đại ý rằng, những ngày đầu tiên ấy, lương thấp một chút cũng không sao, công việc lặt vặt tiểu tiết mấy cũng chẳng là gì. Nếu chịu khó một chút, thì hai năm đầu sẽ là khoảng thời gian học hỏi, tích lũy rất nhiều thứ quý giá. Chọn việc, mình chọn môi trường quan trọng yếu tố con người, nơi không chỉ chi tiền cho sức lao động của mình, mà còn chịu chi luôn những khoản đào tạo mình nữa. Hôm nay ngồi viết những dòng này, vì trong giờ học ở công ty, một ý tưởng chợt bắn lên trong đầu: mình sẽ blogging lại nội dung chính của những khóa học. Bởi lẽ, đây là cách hệ thống lại kiến thức hiệu quả, và hơn thế nữa, sẽ giúp cho những ai tuy không trực tiếp tham gia nhưng thông qua bài viết của mình, cũng sẽ lượm lặt được đâu đó một điểm hay, hoặc như mình, "a-ha" nghiệm ra một điều gì đó c

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải

"Mỗi sự sống là một sự học, dẫu cực nhọc hãy sống hết mình"

Phải lâu lắm rồi mới có một ngày cảm thấy bản thân học hỏi được nhiều điều mới đến vậy. Kể từ khi rời giảng đường, bắt đầu sự nghiệp "office lady", dù vẫn đến lớp luật thường xuyên vào các tối, vẫn thi cử cuốn chiếu đều đều; nhưng có vẻ suốt một năm qua, chưa bao giờ mình thỏa mãn tròn đầy với sức học, sức tiếp thu như ngày hôm nay... Chuyện là mình nghỉ phép ốm. Thay vì đến công ty và vật vờ cả ngày, mình chọn ở nhà vì nhiều lí do. Không thể để ngày nghỉ trôi qua vô nghĩa, tranh thủ khoảng thời gian vệ sinh cá nhân, mình tính toán nhanh trong đầu: kế hoạch của ngày này là gì. Là như thế này đây: --- #1. đọc một ít sách. Danh mục các đầu sách liên quan đến nhau mà mình chọn đọc bao gồm: Những điều tôi biết chắc, Ủ một miền thơm, Thành công không chi tiền quyền, Everything everything và Who says you can't? You do. Mình thích đọc kiểu "mix match" như vậy, vì bản tính cả thèm chóng chán. Mỗi thứ một tí để cảm giác đọc được nhiều hơn, thú vị hơn. ---

Lòng biết ơn

Hôm nay Phúc Âm nói về lòng biết ơn. Trong mười người phong cùi được chữa lành, chỉ có một người quay trở lại để tỏ bày sự cảm kích đối với Đấng ban ơn chữa lành anh ta. Chẳng mấy tự hào khi thú nhận rằng, mình vốn là con chiên không giỏi Kinh Thánh. Song, nhân dịp đặt bút viết về đề tài này, mình không tránh khỏi cách mở đầu câu chuyện - như trên. Những vấn đề về sức khỏe tinh thần đã không còn xa lạ gì với tất cả mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ thế hệ Z ngày nay. Sẽ không quá lời, nếu như nói rằng đây là thời đại mà tất cả kết nối đều thông qua các phương tiện tối tân, trong khi khoảng cách giữa hai người ngồi cạnh nhau dường như vô tận. Vết thương không chảy máu cứ theo đó mà sinh ra ngày một nhiều hơn, lặng lẽ và đáng sợ. Lấy gì để chữa lành chúng đây? Trong Những điều tôi biết chắc  Oprah Winfrey từng viết: "Tôi sống trong không gian của lòng biết ơn - và bởi thế, tôi đã được tưởng thưởng gấp triệu lần hơn thế. Thoạt đầu, tôi tỏ lòng biết ơn vì những thứ nhỏ nhặt,

Mình đâu phải là thánh đâu em?

Hôm rồi mình nói chị: -Em thấy nhiều khi mình làm cái nghề mà mở miệng ra là tâm lý này tâm lý nọ, ai nghe mình nói cũng tấm tắc khen hay. Ấy vậy mà trong đối nhân xử thế, dường như quá khó để thể hiện sự am hiểu đó ra ngoài. Có xấu hổ lắm không? Chị trả lời: -Mình đâu phải là thánh đâu em.   Đúng, mình không phải là thánh, lại thuộc nhóm người nhạy cảm cao (highly sensitive person). Thế nên trong giao tiếp, ở hầu hết các khi, mình chịu sự chi phối mạnh mẽ của cảm xúc. Mình giận dữ khi thấy ai đó sai khác với mực thước mà mình cho là đúng đắn. Mâu thuẫn xảy ra, vô tình mình gieo rắc trong tim họ, não họ những vết thương. Không ngờ rằng, ngay lúc đó, chính bản thân mình cũng tổn thương sâu sắc. Như hệ quả của những cơn giận, cơ thể mình cạn kiệt năng lượng, trơ ra trong tâm hồn là những nhàu nhĩ đáng thương. Thế là từ giây phút ấy trở đi, coi như mình tiêu tùng mất một ngày (đáng lẽ) tốt lành. Rồi mình loay hoay: - Không, mình không thể trở thành kẻ thất bại trong các mối quan

Ô nhiễm khí hậu, cậu có ổn không?

Mình ốm rồi.  Mấy ngày này mình cảm nhận được rõ ràng sự ô nhiễm từ ngoài vào trong, hoặc đâu đó chiều ngược lại cũng có thể. Hôm qua đọc blog, ngay chính bản thân mình còn ngỡ ngàng và thực tình mà nói, mình phải học lại những điều do mình từng viết ra. Mấy ngày này, những người xung quanh mình cũng thế, ai cũng mất năng lượng dù mức độ nhiều ít khác nhau. Những cái lắc đầu (trong các cuộc hỏi thăm), sự tương tác của những ánh mắt không còn tươi mới, hay những nụ cười chẳng tròn đầy hạnh phúc. Liệu có ông sao nào khi tối đã xẹt qua, và quét luôn cái đuôi mang năng lượng tiêu cực vào quả cầu này của chúng ta không nhỉ? - mình nghĩ bụng. Như các cuộc hội thoại ngớ ngẩn hằng ngày, sáng nay mình nói với các chị:  -em có thể kể ba lí do cho tình trạng kém khỏe mạnh này của chúng ta . Các chị đều ngồi nghe, chắc mẩm sự tào lao không được phép xuất hiện lúc này, mình nghiêm túc diễn giải: - thứ nhất, vài ngày nay mình phải tiếp xúc nhiều hơn với bầu khí ô nhiễm,

Làm trái ngành thì có gì ghê gớm?

Bài đăng này có lẽ nên được xuất bản từ một năm trước. Tầm này năm ngoái, mình vừa mới đi làm. Cùng thời điểm ấy, trong buổi tiệc gia đình nọ, có thím kia bắt chuyện, hỏi: con ra trường rồi đúng không, đang làm gì, đúng ngành không? Mình mất một giây ngẩn tò te, sau đấy trả lời dứt khoát: dạ đúng . Thím ấy buột miệng: thế thì tốt rồi .  Phải nói là lúc đó, đầu mình nảy biết bao nhiêu là số, còn tâm tư thì rối như ruột tằm. Vì mình vừa… nói dối. Mình hiểu rõ, tồn tại trong tư duy của người thế hệ trước là những định kiến khó lòng giải thích một hai câu đã có thể thông suốt. Việc phân bua lại dễ gây hiểu lầm, nên mình chọn nói sai sự thật.  Hôm qua có mấy em nhỏ đọc blog của mình và nhắn: em đang hoang mang khi biết thông tin rằng, sinh viên học ngành X của trường F sau này thường đi làm trái ngành . Chắc hẳn em lo sợ mình sẽ lãng phí thời gian, nếu như kịch bản tương tự xảy ra với em sau này. Đồng cảm sâu sắc với sự hoang mang của em, mình bèn ngồi gõ lọc cọc những dòng này

Dù con người ta giàu có đến đâu, điều ai cũng cần đó là tiết kiệm - một câu chuyện tiêu dùng

Ở góc Thành Thái giao với Tô Hiến Thành có một chỗ bán fast food khá ổn về nhiều mặt: tiện lợi, nhanh chóng, thái độ tốt và hợp lí về giá cả. Mình được chị Rin chỉ cho từ khi công ty chuyển sang Q.4 và rồi trở thành khách hàng thường xuyên của nơi này. Bỏ qua tính tiện lợi và nhanh chóng, mình khá ấn tượng với giá cả ở đây. Một trong những yếu tố làm nên sự khác biệt giữa những người bán hàng thành công và người không thành công, mình gọi là “nghệ thuật cắt giá”. Đây là thuật ngữ mình mới vừa sáng tạo trong từ điển cá nhân, với một niềm tin to lớn rằng đâu đó trong giới chuyên môn vẫn có những định nghĩa chính xác hơn cho vấn đề mình đang nói tới. ảnh minh họa với nhiều chi tiết xanh, khi nhìn thấy màu xanh thì bạn sẽ tiết ra hormone hạnh phúc Cửa hàng fast food này bán mọi thức ăn và thức uống cơ bản với đồng giá 14k. Con số 14k là một nghệ thuật, thậm chí là kết tinh trí tuệ (của anh chủ cửa hàng) , mình nghĩ . 14k tạo nên một khác biệt không tưởng – so với mức giá 15k,