Skip to main content

Posts

Sự trở lại và cam kết tốt hơn mỗi ngày - từ Chamu

Xin chào, Đã lâu không gặp. Hy vọng những độc giả của Tròn Xoay Viết vẫn mạnh khỏe & bình an trong mùa dịch này. Mình viết trở lại để đánh dấu cho một hành trình cam kết cải thiện bản thân. Chuyện là, sau một thời gian nhìn nhận, mình thấy mình hiện tại - là kết quả của bản thân trong những ngày trước: tư duy sai và nỗ lực ảo. #Mình muốn sướng. Ai chả thích sướng. Nhưng nếu sướng thì sớm muộn sẽ khổ thôi. Tuổi trẻ là thời gian sức khỏe dẻo dai để dấn thân và xây dựng nền tảng. Chọn một công việc "ổn định" và mơ tưởng về những thành tựu của "ngày mai" thì thật chẳng biết khi nào có thể gánh được bản thân của những năm tháng già yếu - huống chi là gánh cả phần cha mẹ (một giai đoạn nào đó) và sinh con đẻ cái. #Đánh đổi. Trên đời này, cân bằng là một khái niệm tương đối, nhưng ở một góc cạnh nào đó, mình nghĩ tốt nhất nên bài trừ khái niệm này trong từ điển cá nhân. Làm gì có chuyện cân bằng khi bạn luôn muốn nhiều hơn, và tất nhiên phải trở nên nhiều hơn mỗi ngày?
Recent posts

Liệu đó có là một phép thử?

Có một đoạn trích trong truyện Hoàng Tử Bé như thế này: “Chính là cái thời gian cậu đã tiêu phí vì bông hồng của cậu, cái thời gian ấy nó làm cho bông hồng đó trở nên quan trọng đến như thế.” hình bởi mình, câu trích dẫn trên là một trong những ý giúp mình ra quyết định nhanh hơn cho câu chuyện bên dưới đó nè Trước khi quyết định nghỉ việc ở Navigos, mình từng công tác ở một bộ phận khác cùng công ty suốt một năm rưỡi và có lẽ cũng đã tạo dựng được chút ít hình ảnh riêng trong vai trò nhỏ tại đây. Vì phát sinh một số thay đổi trong định hướng, mình đề xuất lên cấp trên nguyện vọng thuyên chuyển sang vị trí mới. Khoảng thời gian đề xuất này không hề đơn giản, từ việc suy nghĩ, phân tích để tự thuyết phục bản thân cho đến việc trình bày suy nghĩ đấy để thuyết phục những người có thẩm quyền khác. Phỏng vấn nội bộ hết người này đến người kia, chia sẻ tầm nhìn và kế hoạch cá nhân; nhận về hàng loạt các câu hỏi, nhưng chủ đề của bài đăng này chỉ xoay quanh lời cam kết: nếu em có cơ h

Chút xíu tự bạch về việc viết lách

Hôm rồi theo dõi blog của Simply Nguyen , cách cô bạn ghi chép lại hành trình trải nghiệm những ngày này, làm con tim mình như bắt gặp người bạn thân xa cũ. Có lẽ mình là người thích xê dịch, thích đi để chiêm nghiệm những câu chuyện mắt thấy, tai nghe; còn tim cảm nhận. Cuộc sống những lúc đấy mới thật là sống động làm sao. Đương nhiên, mình mừng cho cô bạn này, vì chính cổ đã đấu tranh nhiều để có thể bước trọn hai chân vào con đường mà cổ mong muốn. Cổ từng nói mình truyền cảm hứng cho cổ, và bây giờ cổ đang làm điều tương tự cho mình.  Mình thích thú những con chữ, thế nhưng Simply Nguyen chưa có nhiều bài viết, nên là mình trở lại đọc blog "của riêng". Và các bạn biết không, mình cảm thấy việc ghi chép thật tuyệt vời, một lần nữa. Để viết chuyên nghiệp hay sáng tác sẽ đòi hỏi rất nhiều yếu tố; và hẳn đây là một công việc không hề dễ dàng. Trong khi đó, ghi chép tản mạn có lẽ nhẹ nhàng hơn nhiều song lại có tác dụng tích cực đến con người mình-và-ta. Vậy khi không x

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ

Reply to Lunkechuyen | bài đăng 19 tháng 3 lúc 12:38

Tới một ngày bạn cảm thấy bạn cần làm một việc gì đó...vì trách nhiệm. Quả là một chuyển biến tích cực, mình tự nhủ. Mình, chưa bao giờ, hình dung rằng sẽ cảm thấy như vậy với chuyện viết lách. Thế mà hôm nay lại dựng tỉnh người giữa trời trưa, ngồi vào máy rị mọ gõ với suy nghĩ: thật thiếu trách nhiệm khi không ngồi đây viết cho xong bài này.  Reply to  Lunkechuyen | bài đăng 19 tháng 3 lúc 12:38 Bắt đầu từ việc nhận được lời chúc sinh nhật của em.  "Á chúc chị Trâm thêm một tuội chân cứng đá mềm nhee Em bé vẫn thường xuyên đọc blog cụa chị á :3" Câu chúc thực sự chạm, vì nó chính xác là những gì mình cần thời điểm này: chân cứng đá mềm. Mức thân sơ của một mối quan hệ còn thể hiện qua những lời lẽ người ta chọn lọc gửi gắm nhau vào mấy dịp quan trọng. Hẳn em đã theo dõi mình qua các bài đăng hay những đoạn story mình treo lơ lửng trên mạng xã hội mỗi ngày suốt thời gian gần đây, mới có thể hiểu mình đang chao đảo chuyển mình như thế nào. Một chút

Chinh phục nhà tuyển dụng ở vòng phỏng vấn, lương bổng sẽ chẳng còn là vấn đề?

Một cuộc phỏng vấn thông thường sẽ kéo dài khoảng vài chục phút cho đến một (vài) giờ đồng hồ. Trong khi thực tế, để có thể đánh giá toàn diện một người đòi hỏi chúng ta phải có thời gian tiếp xúc với họ đủ lâu. (Bao lâu là đủ, chắc có lẽ sẽ tùy từng đối tượng). Như vậy, với giới hạn về mặt thời gian phỏng vấn, liệu nhà tuyển dụng hiểu đến mức độ nào và lựa chọn ứng viên dựa trên những tiêu chí gì? Các công việc khác nhau sẽ có những yêu cầu khác nhau, yêu cầu này thường được trình bày trong bản mô tả công việc (JD - Job description). Tương tự như giải một phương trình toán học, tìm kiếm nhân tài là việc nhà tuyển dụng đưa ra đề bài với một vài dữ liệu sẵn có, sau đó tìm kiếm dữ liệu còn lại để khiến phương trình trở nên cân bằng. Trong khi đó, nhằm thiết lập một bản tin tuyển mà bạn hay thấy trên website tuyển dụng, nhân viên bộ phận tuyển dụng (TA - Talent acquisition) phải làm việc với sếp trực tiếp (Line manager) của vị trí cần tuyển, ghi nhận "đặc điểm nhận diện" m

Nên hay không, việc tin vào may mắn trên đời?

Mỗi tối bước chân về tới nhà, mình thầm biết ơn vì an toàn hạ cánh. Mỗi sáng nghe chuông báo thức, bật dậy, một tay cầm quyển sách, tay kia với kéo màn. Bầu không khí ướt mớ sương đêm, chưa kịp được nắng hong, phả nhẹ vào mặt. Thích thú. Thế là còn có cơ hội để say đắm cuộc đời. Có thể say đắm đó là chút khổ đau để khi vượt qua, mình mới nhận ra niềm hạnh phúc đích thực, càng mong hơn say đắm đó là những yêu thương ở quanh, là niềm vui nhỏ bé ngày thường tưởng chừng như đương nhiên mà thực ra lại vô giá. Bước chân ra đường bắt đầu một ngày mới, là bao nhiêu rủi ro đâu đó giăng mắc đầy. Một cú rơi thang máy, một vụ va quẹt giao thông...chẳng hạn. Cuộc đời vốn dĩ là cuốn phim kì bí mà tốc độ cảm nhận tình tiết bộ phim phụ thuộc hoàn toàn vào lựa chọn của người xem. Mình cũng vậy, sống nhanh hay sống chậm là lựa chọn của mỗi người. Thế nên là, những thay đổi bạn muốn làm để hướng cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, làm nó ngay đi. Bạn không thể làm chủ cuộc sống nhiều hơn những gì mà t

Bài viết nhân ngày 20/11: "Để nhân viên trở thành đại sứ thương hiệu của công ty"

Mỗi ngày mình phải xuất bản một bài đăng, giữ cho đều đặn 21 ngày. Dù hôm nay là ngày của chuỗi dài sự kiện, công việc chính cũng hai ba ca tư vấn mệt bở hơi tai, tan tầm đi học mà muốn ngủ luôn trong lớp. Mở bài vậy để mô tả tình trạng mình đang vơ vét chút sức lực cuối cùng ngồi gõ những dòng này, để duy trì thói quen viết. Mặc kệ kha khá các đề tài đang bỏ dở như kinh nghiệm phỏng vấn, một trí nhớ ngắn hạn, mục đích cuộc đời hay  một buổi sáng thanh lành , mình không còn đủ tư duy để hoàn thành những nội dung trên, nên quyết định kể cho bạn về sự kiện ở công ty mình. Hôm nay - ngày Nhà giáo Việt Nam, chúng mình tổ chức buổi lễ kỉ niệm ấp áp cho sếp lớn, là người thầy của chúng mình qua các lớp training nội bộ về cách thức làm nghề cũng như kĩ năng phát triển bản thân. Đến nay, mình đã học ba lớp của thầy, đúc rút ra nhiều bài học lớn, từ đó luyện tập mỗi ngày. Thầy luôn căn dặn: các em chỉ cần rút ra 01 điều tâm đắc nhất xuyên suốt khóa học này, và rèn luyện 01 điều đó thôi.

Một bài viết về sự tự tin

Dạo này trong đầu cứ chạy loanh quanh mấy ý tưởng cần viết ra. Nhưng chần chừ mãi, ngày giờ thì trôi, còn blog cứ vẫn là không có gì cập nhật. Lời hỏi thăm của các bạn, chắc các bạn không thể tưởng tượng được là nó đã trở thành động lực cho người viết to lớn và "nhiều bự" đến cỡ nào đâu. Thế nên là, nếu có đọc qua bài viết bất kì nào đấy, mà vô tình tìm thấy sự đồng cảm, hãy cho mình biết nhé. Quay trở lại chủ đề chính:  đây sẽ là một bài viết về sự tự tin  - triển khai theo yêu cầu của một cô bạn chẳng mấy khi trò chuyện, phải dịp hỏi han nhau. Mình trả lời bạn luôn, rằng:  thực sự bản thân mình còn chưa tự tin lắm đâu, nên mình chẳng biết viết thế nào hết . Bỗng dưng hôm nay dợn nghĩ, chưa tự tin thì phải rèn luyện tự tin, viết ra đây cũng là một cách tự nhìn nhận lại: mình đã rèn luyện đến đâu rồi. SO VỚI THỜI ĐIỂM MỚI VÀO ĐẠI HỌC, đặc biệt là so với phiên bản cách đây vài tháng trước, mình của hiện tại đã tự tin hơn rất nhiều. Bí quyết có lẽ là, bạn phải thực sự hi