Một ngày đẹp trời, chợt bắn trong đầu một câu hỏi, bèn quay sang hỏi chị: nếu chỉ được kể một điều, thì đâu là điều khiến chị đổ anh bồ hiện tại? Chị có làm vài động tác gì đó, như để lắng mọi thứ lại, chuẩn bị cho câu trả lời thật nghiêm túc. Đảo mắt một cái, đổi nhịp hít thở; rồi không để mình phải đợi lâu, chị trả lời: vì chị chưa bao giờ gặp một người nào yêu chị bằng chính con người chị, như anh này. Ảnh nhìn ra tâm hồn chị và yêu nó, ảnh cổ vũ những điều chị thực sự mong muốn nhưng trước giờ khi chị kể ra, chưa ai làm điều đó - một cách chân thành như vậy. Thế thì, chân lý mà tình yêu luôn vận hành, có lẽ là như này: đến lúc, em sẽ gặp một người cho em cái cảm giác em được yêu khi là chính mình. Họ, sẽ nhìn ra những nét đẹp bên trong em, cái mà son phấn dù có đẫy đà đến đâu cũng không tô vẽ được; và họ yêu chúng. Họ, sẽ nhìn thấu em ngay cả những điều mà em từ chối thể hiện ra bên ngoài, nhưng không hả hê khi bắt trọn tất cả, ngược lại, nhẹ nhàng cho em tín hiệu là họ