Skip to main content

Posts

Showing posts from June, 2019

thích, yêu và thương

Một ngày đẹp trời, chợt bắn trong đầu một câu hỏi, bèn quay sang hỏi chị: nếu chỉ được kể một điều, thì đâu là điều khiến chị đổ anh bồ hiện tại? Chị có làm vài động tác gì đó, như để lắng mọi thứ lại, chuẩn bị cho câu trả lời thật nghiêm túc. Đảo mắt một cái, đổi nhịp hít thở; rồi không để mình phải đợi lâu, chị trả lời: vì chị chưa bao giờ gặp một người nào yêu chị bằng chính con người chị, như anh này. Ảnh nhìn ra tâm hồn chị và yêu nó, ảnh cổ vũ những điều chị thực sự mong muốn nhưng trước giờ khi chị kể ra, chưa ai làm điều đó - một cách chân thành như vậy.  Thế thì, chân lý mà tình yêu luôn vận hành, có lẽ là như này: đến lúc, em sẽ gặp một người cho em cái cảm giác em được yêu khi là chính mình. Họ, sẽ nhìn ra những nét đẹp bên trong em, cái mà son phấn dù có đẫy đà đến đâu cũng không tô vẽ được; và họ yêu chúng. Họ, sẽ nhìn thấu em ngay cả những điều mà em từ chối thể hiện ra bên ngoài, nhưng không hả hê khi bắt trọn tất cả, ngược lại, nhẹ nhàng cho em tín hiệu là họ

thứ gì đó tích cực được đơm lên

Rời công ty lúc ánh sáng của ngày vẫn còn tươi, tự hỏi có ranh giới nào giữa ngày và đêm không, khi mà đèn điện đã giăng mắc khắp phố phường dù trời chưa kịp tối. Bầu trời tháng sáu cao và phân tầng dễ chịu, hay là do tâm trạng mình nhẹ nhõm cũng không chừng? Đi trong lòng những cơn gió đang cuồn cuộn mớ hơi nước mọng căng, rõ mồn một thức cảm thái mát từ da mát vô tới dạ, sảng khoái tinh thần. Phóng xa tầm nhìn sang phía bên kia cầu Calmette, vòi rồng đang đổ một dòng xám xịt xuống quận 10, hoặc khu nào quẩn quanh đó thôi. Mình chợt ước, con người ta cũng có thể xả lòng mình ra như cách vòi rồng tuôn mưa xuống, khi mà hơi nước đã đủ nặng rồi. Làm công việc liên quan nhiều đến sức khỏe tâm hồn, mình vẫn luôn cố gắng truyền tải tới khách hàng rằng, vấn đề không nằm ở việc người này có thể chịu căng thẳng tới đâu, mà là ở chỗ họ đối mặt với những căng thẳng ấy và giải quyết chúng bằng cách nào. Chúng ta không thể cầu mong cho cuộc sống mình toàn những điều tốt đẹp. Vốn dĩ không có sự tồ

Đà Lạt một ngày tháng ba

Viết một chiếc blog cho Đà Lạt và những điều dễ thương. khoảng 5h, view nhìn từ Home Tụi mình hẹn nhau trước đó không lâu, cứ thế mà chuyến đi bắt đầu. Tối thứ sáu, sau tan tầm rồi ngồi húp xì xụp bát mì với chị Rin, mình chạy ù về nhà sắp sửa đồ đạc. Đà Lạt đối với mình lúc nào cũng thế, chớp nhoáng và chẳng có chút cảm giác đi chơi xa nào cả: như một cuộc đào tẩu, luôn vậy. Ngồi gõ mấy dòng này chợt nhận ra, mỗi lần làm luận xong mình đều trốn lên Đà Lạt. Có lẽ thức khí lạnh ở nơi này có tác dụng kích thích tâm hồn mọc da non, sau chuỗi ngày mất sức đàn hồi kì lạ lắm. Mình thích những chuyến xe đêm. Khi nó rẽ ngang thành phố vàng ruộm những ánh đèn, sự mưu sinh hiện lên bên vệ đường chưa bao giờ làm mình thôi rung cảm. Đêm thành phố đẹp mà buồn, dễ chịu mà đau lòng ghê gớm. Mình sống để nhận ra. Mình sống vốn để đi tìm ý nghĩa sống của mình. Cho đến cuối đời, thì tất cả những lí lẽ mà mình hướng đến ở mỗi giai đoạn, suy cho cùng cũng chỉ là phương tiện, hay một cái