Hôm rồi mình nói chị: -Em thấy nhiều khi mình làm cái nghề mà mở miệng ra là tâm lý này tâm lý nọ, ai nghe mình nói cũng tấm tắc khen hay. Ấy vậy mà trong đối nhân xử thế, dường như quá khó để thể hiện sự am hiểu đó ra ngoài. Có xấu hổ lắm không? Chị trả lời: -Mình đâu phải là thánh đâu em.
Đúng, mình không phải là thánh, lại thuộc nhóm người nhạy cảm cao (highly sensitive person). Thế nên trong giao tiếp, ở hầu hết các khi, mình chịu sự chi phối mạnh mẽ của cảm xúc. Mình giận dữ khi thấy ai đó sai khác với mực thước mà mình cho là đúng đắn. Mâu thuẫn xảy ra, vô tình mình gieo rắc trong tim họ, não họ những vết thương. Không ngờ rằng, ngay lúc đó, chính bản thân mình cũng tổn thương sâu sắc. Như hệ quả của những cơn giận, cơ thể mình cạn kiệt năng lượng, trơ ra trong tâm hồn là những nhàu nhĩ đáng thương. Thế là từ giây phút ấy trở đi, coi như mình tiêu tùng mất một ngày (đáng lẽ) tốt lành.
Rồi mình loay hoay: - Không, mình không thể trở thành kẻ thất bại trong các mối quan hệ này. Phải tìm cách điều chỉnh, phải tìm cho ra! Và thật, cách xoa dịu những bất hòa và khâu vá nỗi đau đầu tiên mình giác ngộ, chỉ gói gọn trong một câu thần chú: - LỖI TẠI TÔI.
"Tôi vẫn thường lấy làm tự hào vì tính độc lập, trung thực và tinh thần ủng hộ người khác của mình. Nhưng có một ranh giới mong manh giữa tự hào và cái tôi. Và tôi đã được học rằng, đôi khi bạn buộc phải bước ra khỏi cái tôi của mình để nhận thức được chân lý. Nên khi gặp đặn gian truân vất vả, tôi khám phá ra rằng việc hay nhất là tự đặt ra cho mình một câu giản dị: Trong chuyện này liệu có điều gì răn dạy cho ta?"
hình mình chụp vào buổi sáng đi tập thể dục cuối tuần |
Lại nhớ câu: con người mà, cũng biết buồn biết đau vậy. Nhận lỗi về mình, tâm tư sẽ thanh thản - vì có lẽ khi thanh thản, mọi thứ tự khắc được sắp xếp gọn gàng.
Comments
Post a Comment