270617 Vẫn câu nói cũ nhưng ươm ướm một nỗi buồn mém tí hụt hơi: thời gian trôi mau thật... Mấy hôm nay, trời chuyển mưa từ sớm, cứ bị thích cái không khí ngần ngật hơi nước như nào ấy, tươi mát, sảng khoái. Rồi tự rùng mình, lắc nguậy đầu mấy phát mạnh như thể đang cố đánh rơi cái cảm giác tiêng tiếc. Thật ra là sợ, sợ một giây trôi qua lại một đống thứ trở thành ký ức. Vào hè rồi các cậu ạ. Sân trường trống huơ, xe xếp xộc xệch đến mấy cũng không tài nào lấp đầy ba hàng. Mấy xe đẩy bán đồ ăn sáng dạo có vẻ cũng theo thời, nên các cô làm ít hơn, vì thế cũng nghỉ sớm hơn, mùa hè không chỉ sinh viên năm cuối buồn, mà các cô hàng ăn sáng với mấy chú quán photo cũng buồn trông thấy. Có lẽ, đây cũng là hè cuối rồi. Ơ, thế là hết thật cái thời cắp sách mài đũng quần ở ghế nhà trường rồi sao?! Lẹ làng quá đỗi. Hôm qua, mình khoe chị gái tấm hình mình chụp chung với mấy đứa bạn trong buổi học cuối cùng, chị xuýt xoa cảm thán: "dễ thương dzạ!" , mình chưa