Skip to main content

Posts

Showing posts from 2017

Tròn xoay kể: CÙNG NGƯỜI TRẺ - VỚI TRÁI TIM TRẺ - kỷ niệm một chuyến đi

040917 Chúng tôi đến nơi sau khoảng hơn 3 giờ đồng hồ di chuyển bằng xe máy, đó là chưa kể công đoạn chờ đợi các thành viên của đoàn tập trung cho đông đủ. Khoảng thời gian dây thun này khiến không khí có đôi phần kém phấn chấn hẳn đi, đây là điều mà trước kia, khi còn sinh hoạt trong chiến dịch rất hạn chế xảy ra. Bỏ qua những giây phút phật lòng và một hành trình ngồi ê ẩm từ phần mềm đến phần cứng, chia tay Bình Dương, những vùng đồi đất đỏ bắt đầu hiện ra, dăm thoảng khi là những cơn gió xộc qua nhiều lớp khẩu trang, mang theo một (cơ số) mùi hương lạ lẫm, có thể vì chưa quen nên tôi không thể định nghĩa thứ mùi đặc trưng ấy. Cứ thế đoàn xe rẽ gió, rẽ nắng chói chang, khung cảnh cũng không lấy làm lãng mạn cho lắm, bởi lẽ ai cũng lao đi với mong mỏi đích đến chỉ khuất bên kia đoạn đường. Nói về hành trình này, thứ đầu tiên cần nhắc đến phải là tài xế của tôi. Cố công ghép xe từ đêm hôm trước của trưởng đoàn không phát huy tác dụng. Nhưng nhờ đó, tôi bắt ngay được một tay

Tròn xoay viết: CHƯA VIẾT XONG :))

260717 Thỉnh thoảng, điều duy nhất con người ta cần làm để cân bằng cuộc sống hiện tại ấy là ngồi xuống và đối thoại với bản thân. Càng lớn, càng khó hiểu chính mình. Nhiều lần mình nhận ra, mình đang lầm lũi trốn tránh mọi việc, thay vì dũng cảm đối diện với khó khăn đang gặp phải, kiên nhẫn hơn một chút để thăm dò bản thân, để lắng nghe điều gì con tim thôi thúc, điều gì tâm trí hướng về và điều mình cần điều chỉnh thực sự để có được ngày mai mình mong muốn.  Mình ngu ngốc lơ đi mọi thứ bằng việc lãng phí thời gian mà chẳng tập trung vào một thứ gì xác định. Và sau đó, mình biết chẳng có sau đó nào ở đây nữa, vì cơ bản rằng là chính mình hèn nhát từ bỏ, là chính mình ám ảnh mình, vậy nên, mình không có tư cách để kể lể hay buồn phiền.  Cứ để mọi thứ trôi lơ lửng vậy hả Trâm? Mấy ngày gần đây mình cảm thấy bất an vô cùng, và thứ khiến mình bất an đó chính là mạng xã hội. Sẽ chẳng thế nào tập trung đọc một quyển sách khi đầu óc dăm khi lại đâm tủa cái ý định stalk facebook c

Tròn xoay viết: SỐNG ĐỜI CÓ CHÂN TÂM, ẮT ĐƯỢC NHÂN SINH ĐÃI NGỘ?

190717 Đã không ít lần mình vò đầu bứt tóc vì câu hỏi: có nên là người tốt? có nên chân thành trong cuộc sống quá ư đáng sợ này không? Nhưng rồi rốt cuộc, những suy nghĩ đó chỉ khiến tâm tư mình rối bời thêm, muộn phiền một chút, mau lão hóa một chút, kiểu tự mình làm mình mệt mỏi mà thôi. Vì thực lòng mà nói, mình không thể giả dối. Mình không giỏi lựa chọn, ngoài việc sống đúng với bản thân, với trực giác và với chính con người mình. Mình thường nửa thật nửa đùa rằng: mình có nhiều nhân cách, thế nhưng mà cho đến giờ, bản thân vẫn chưa khám phá ra mặt xấu xa, gian ác của chính mình, (haha) Chắc tại vì mình sinh ra không phải để đề phòng, mặc dù dễ hoài nghi. =))Mình suy nghĩ nhiều nhưng lại hành động theo bản năng, theo chân tâm. (ừa đó, ngốc nghếch suy nghĩ làm chi, mất công vậy không biết :-s) Cũng tại vì mình sinh ra để yêu thương nhiều hơn là tranh đấu. Cô giáo mình bảo, cuộc đời sẽ là tấm gương phản chiếu lại cách sống của mỗi người . Cô tin rằng, một khi mì

Tròn xoay viết: Nhật ký ngày về

Mây chia làm mấy lớp. Lớp trên sáng bừng, rực rỡ. Lớp dưới như ủ trong mình nhiều hơi nước lắm, nên mới bị sức nặng của nó kéo sà xuống mặt đất. Mây trắng xám, màu của lớp sơn lót người ta pha ra, trét lên tường trước khi phủ một màu sơn ưa nhìn hơn. Nhìn hoài, những lớp mây cứ như kẹo bông. Muốn với tay bắt lấy, rồi khuấy khuấy khiến chúng tơi ra từng nắm tay một, nghĩ bụng chắc là sẽ thích lắm đây. Mùi của xe khách, của mùa hè và của mỗi lần về quê, lại chơi dại chọc vào tâm tưởng và nỗi nhớ của mình. Ừ, nhớ thật. Nhớ những lần về quê nghỉ hè từng độ trước. Chúng có mùi đặc biệt, khi tất cả hòa trộn làm một. Chỉ chờ có thứ gì đó tương tự thoảng qua, là đột nhiên lại ngào ngạt tỏa ra, tỏa nhiều đến mức khó chịu, rồi buồn. Thời gian tuyến tính, càng lớn sẽ có nhiều thứ càng rời xa ta. Thế mới nói, nghĩ về những gì đã qua không phải để bản thân mệt mỏi, mà để nhận ra rằng: chính những giây phút đang diễn ra, rồi sẽ trôi qua và im lìm thuộc về trường từ quá khứ. Hãy sống vu

Tròn xoay kể: Hè cuối ở Ngoại thương (1)

270617 Vẫn câu nói cũ nhưng ươm ướm một nỗi buồn mém tí hụt hơi:   thời gian trôi mau thật... Mấy hôm nay, trời chuyển mưa từ sớm, cứ bị thích cái không khí ngần ngật hơi nước như nào ấy, tươi  mát, sảng khoái. Rồi tự rùng mình, lắc nguậy đầu mấy phát mạnh như thể đang cố đánh rơi cái cảm giác tiêng tiếc. Thật ra là sợ, sợ một giây trôi qua lại một đống thứ trở thành ký ức. Vào hè rồi các cậu ạ. Sân trường trống huơ, xe xếp xộc xệch đến mấy cũng không tài nào lấp đầy ba hàng. Mấy xe đẩy bán đồ ăn sáng dạo có vẻ cũng theo thời, nên các cô làm ít hơn, vì thế cũng nghỉ sớm hơn, mùa hè không chỉ sinh viên năm cuối buồn, mà các cô hàng ăn sáng với mấy chú quán photo cũng buồn trông thấy. Có lẽ, đây cũng là hè cuối rồi. Ơ, thế là hết thật cái thời cắp sách mài đũng quần ở ghế nhà trường rồi sao?! Lẹ làng quá đỗi. Hôm qua, mình khoe chị gái tấm hình mình chụp chung với mấy đứa bạn trong buổi học cuối cùng, chị xuýt xoa cảm thán: "dễ thương dzạ!" , mình chưa

Tròn xoay kể chuyện: 3 loại người đáng được yêu

230617 Viết cho ông, người có lẽ chẳng bao giờ đọc được. Con ghé quán quen, nói là quen vậy nhưng nhân viên còn chưa biết hết mặt vì coi bộ quán phân rất nhiều ca mà khách cũng đông nữa, chỉ có ông - người bảo vệ già là đều đặn mỗi ngày ở cùng một vị trí. Nói là quen cũng bởi vì một điều nữa: hình như ông nhận ra con, lúc con chạy đến trên mặt ông đính một nụ cười rõ hiền rõ thương, những lần trước con có thấy nó đâu, nên con nhủ bụng điều con nghĩ chắc chắn đúng rồi.

Tròn xoay kể chuyện về Ba (đây sẽ là tựa của quyển sách đầu tiên con xuất bản)

Gửi cho ba của con. Con vừa trở về từ ngân hàng thì ngồi vào máy và gõ luôn. Mấy ngày nay lấn cấn nhiều thứ nên con không định viết mấy dòng này đâu, nhưng rồi trưa nay trên đường, con thấy lòng nhẹ nhàng lạ kỳ với những dòng suy nghĩ về ba. Thế rồi con viết ra... Từ trước tới nay, ba chưa lần nào là nhân vật xuất hiện trong những bài viết của con, từ đề tập làm văn ngày tiểu học, trung học, đến những dòng cảm nghĩ trên mạng xã hội. Không hiểu vì sao, nhưng chắc là mô tả người phụ nữ sẽ dễ dàng hơn, có nhiều thứ để viết về hơn nên con thường chọn mẹ, hoặc không, sẽ là ông ngoại, bởi con nghe kể: ông yêu con nhiều lắm, thế nên con cũng tả ông bằng trí tưởng tượng và tất cả biết ơn của mình. Vì ba im ắng, không thường tâm sự hay la mắng con...như mẹ, nên con không hiểu ba nhiều. Cũng chẳng nhớ từ khi nào, ba không còn phạt roi con nữa, hẳn là từ những ngày rất bé cơ, vì con ngoan mà (hihi). Con sẽ lầm lì với bất cứ ai đối xử không tốt với ba mẹ con, và như con đã nói nhiều l

Tròn xoay viết: Nghĩ quá nhiều được gì em ơi, toàn làm mọi chuyện thêm rối bời :))

150617 Sẽ có những lúc cả thế giới như chưng hửng khi vắng một ai đó, mà bạn từng cho rằng sự đồng hành của họ là vô giá đối với cuộc đời mình. Khó lắm mới có thể thích nghi, lòng tủn mủn từng mảng, ngẩn ngơ đến thở còn cảm nhận được, bạn thều thào với dòng suy nghĩ: sao lại trở nên như vậy nhỉ?  Chẳng sao cả bạn nhé. Mọi thứ xảy ra đều có lý do, người đến và đi là lẽ dĩ nhiên, không một ai sẽ ở cùng ta đến cuối con đường cả. Nhưng nghĩ mà xem, thật may mắn là trong từng đoạn đường đời, sẽ có những nhân vật xuất hiện, bước vào câu chuyện của ta, rồi cùng ta vẽ nên bao hiển hách trẻ con , bằng một quả tim ngây ngô và hào sảng, bằng mông lung những nỗi buồn, niềm chơi vơi mới lớn, bằng cả một vùng trời xanh mướt, ửng nắng và giòn tan kỷ niệm, bằng cả những thổn thức và đắn đo trước lần mở cửa đầu tiên để đón nhận một dạng thức tình cảm đặc biệt hơn, thứ mà ở đó ta chia sẻ cho đối phương. Chúng ta đã có nhau, ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất rồi còn gì. Người ta cũng t

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn,

Tròn xoay kể chuyện: Hành trình khám phá bản thân (1)

100617 Trở về nhà sau gần một giờ đội mưa băng băng trên đường, hạt mưa tròn lẳn, hiền hòa, không bốp chát như mọi khi, nhưng có gì đó rất giả (không hiểu sao lại có cảm giác này nữa)... và cứ vậy để mình trần mà phóng xe, mặc dù có áo mưa trong cốp. Hay lắm, tâm trạng thế này thì làm sao có thể quan tâm mưa gió bão bùng được nữa, vả lại mưa bỗng hiền, mưa cũng chẳng còn là mưa nữa kia mà. Đến nhà và lao đầu ngay vào máy tính, vì có lẽ mình đang lờ mờ nhận ra con người mình muốn trở thành, lúc trên đường trở về ấy. Ngay vào thời điểm phải chuyển mình để chuẩn bị cho công việc gắn bó sau này, đây là giai đoạn mình hay âu sầu-rầu rĩ-ngẩn ngơ khi phải mường tượng về những gì (rất ngu ngốc) lẩn khuất tận cùng tâm can, rồi những mơ màng vì điều chưa xảy đến, cũng vừa là khi hai cơ hội xuất hiện, đi cùng với chúng là hai bài luận: một yêu cầu viết về ước mơ, cái còn lại là câu hỏi điều gì quan trọng với mình nhất. Cảm giác tựa như ông trời đang tạo dấu hiệu, hoặc đang cố dồn mình

Tròn xoay kể chuyện: Góc mới lớn :)

Sài Gòn một chiều rả rích mưa - 190517, Mình đang ngồi và ghi ra mấy dòng này ở khu tự quản của một trường đại học khác, không phải nơi mình đang theo học. Mọi thứ ở đây tuyệt hơn nhiều so với trường mình. Có mưa và lâu thoảng có một chút nhạc. Mình thường tự nhủ lòng "nghề chọn người" để tâm tư bị thôi miên mà tạm rời bỏ mớ hoang mang, hỗn độn của cuộc đời, của cuộc đua khắc nghiệt ngoài kia. Thêm vào đó, mình cho rằng bản thân có thể làm được tất cả , thế nên chẳng có gì phải lo, cứ vô tư đi! Nào ngờ được rằng có một ngày, đúng hơn là một-chuỗi-ngày mình phải hụp lặn trong những chông chênh vô chừng... phải khổ sở dè dặt mọi thứ, tiến không được mà lui cũng không xong. Có lẽ chính bởi niềm tin thiếu cơ sở vào hai chữ tất cả , đã khiến mình huyễn hoặc bản thân, để rồi bị đẩy vô tình thế phải đứng trước quá nhiều lựa chọn - so với hình dung trước đây. Mình thường thất bại trong mục hoạch định tương lai ở mỗi lần phỏng vấn học bổng, vì có lẽ với mình, mọi thứ

Tròn xoay kể chuyện, chuyện vặt cuộc sống: từ Lời khen biến thành Niềm tin

310317 Nhiều người hỏi chất liệu mình lấy để viết là gì, thật ra chẳng có gì cả, chỉ là vài ba thứ linh tinh khó mà chỉ mặt đặt tên, đang thúc đẩy từ bên trong thì vừa kịp lúc đụng chạm với tác nhân bên ngoài, vậy là có cảm xúc rồi động lực để chép ra suy nghĩ í ngay tức thời mà thôi. Mấy ngày cuối tháng ba, trời vẫn nắng như thiêu da đốt thịt, ngoài ngõ, hàng quán vẫn đều đều vẻ ồn ã, cái gay gắt của tiết trời thì làm sao thắng được nỗi lo của những người đàn bà gồng gánh trên lưng trăm bề cuộc sống. Thương là thương lúc đỉnh điểm mùa khô, chỉ thị dẹp vỉa hè của mấy ông lãnh đạo (sáng sớm sơ vin sơ veo đến cơ quan 8 tiếng ngồi phè phà máy lạnh, hết giờ thì đủng đỉnh ra về), là bà con tiểu thương ngồi chùm rụm,  loay hoay kiếm hết cách này cách kia làm dịu nhẹ đi cái nắng rát rạt. Không như ngày trước, cái hồi mà đỡ biết bao khi còn có mấy cái vòm cuộn che chắn bớt đi. Mỗi tội cái vòm đó nó làm càn, hơn hớn nhoài mình ra, lấn cả vỉa hè đường đi, dù  ở trên cao, nhưng quy định