260717
Thỉnh thoảng, điều duy nhất con người ta cần làm để cân bằng cuộc sống hiện tại ấy là ngồi xuống và đối thoại với bản thân.
Càng lớn, càng khó hiểu chính mình. Nhiều lần mình nhận ra, mình đang lầm lũi trốn tránh mọi việc, thay vì dũng cảm đối diện với khó khăn đang gặp phải, kiên nhẫn hơn một chút để thăm dò bản thân, để lắng nghe điều gì con tim thôi thúc, điều gì tâm trí hướng về và điều mình cần điều chỉnh thực sự để có được ngày mai mình mong muốn.
Mình ngu ngốc lơ đi mọi thứ bằng việc lãng phí thời gian mà chẳng tập trung vào một thứ gì xác định. Và sau đó, mình biết chẳng có sau đó nào ở đây nữa, vì cơ bản rằng là chính mình hèn nhát từ bỏ, là chính mình ám ảnh mình, vậy nên, mình không có tư cách để kể lể hay buồn phiền.
Cứ để mọi thứ trôi lơ lửng vậy hả Trâm?
Mấy ngày gần đây mình cảm thấy bất an vô cùng, và thứ khiến mình bất an đó chính là mạng xã hội. Sẽ chẳng thế nào tập trung đọc một quyển sách khi đầu óc dăm khi lại đâm tủa cái ý định stalk facebook của một vài người. Ấy chẳng phải crush của mình sất, chỉ là không hiểu vì sao chợt thoáng qua câu hỏi: dạo này không biết nó sao rồi, thế là lại cầm điện thoại và làm những chuyện tự đánh cắp tương lai của bản thân.Thị phi, nhũng nhiễu là thứ vẫn đầy rẫy mạng xã hội. Chưa tập được bất biến tâm pháp thì chẳng bao giờ trở nên an yên mà sống cuộc đời riêng biệt. Lại nhớ câu nói "trên đời làm gì có thứ gọi là bình an tuyệt đối, bình an ở đời chỉ là bình an thỏa hiệp". Rõ ràng như vậy, sống chẳng phải là một hành trình dài dùng lý trí để lèo lái thực tại, nên hơn thua nhau cũng nằm ở chuyện ai suy nghĩ tích cực hơn ai mà thôi...
Chuyện gì cũng vậy, nếu không luyện tập hằng ngày, hẳn sẽ mai một với tốc độ siêu phàm. Tìm hiểu chính mình ngỡ đã tỏ tường đáp án, thế nhưng bẵng một thời gian ngưng đi những suy nghĩ ấy, mình đột nhiên trở về vạch xuất phát: lại không hiểu chính mình. Thật hài đúng không, nhưng đó là sự thật.
Blog này dừng ở đây, mình sẽ trở lại để hoàn thiện sau.
Comments
Post a Comment