Mây chia làm mấy lớp. Lớp trên sáng bừng, rực rỡ. Lớp dưới như ủ trong mình nhiều hơi nước lắm, nên mới bị sức nặng của nó kéo sà xuống mặt đất. Mây trắng xám, màu của lớp sơn lót người ta pha ra, trét lên tường trước khi phủ một màu sơn ưa nhìn hơn.
Nhìn hoài, những lớp mây cứ như kẹo bông. Muốn với tay bắt lấy, rồi khuấy khuấy khiến chúng tơi ra từng nắm tay một, nghĩ bụng chắc là sẽ thích lắm đây.
Mùi của xe khách, của mùa hè và của mỗi lần về quê, lại chơi dại chọc vào tâm tưởng và nỗi nhớ của mình. Ừ, nhớ thật. Nhớ những lần về quê nghỉ hè từng độ trước. Chúng có mùi đặc biệt, khi tất cả hòa trộn làm một. Chỉ chờ có thứ gì đó tương tự thoảng qua, là đột nhiên lại ngào ngạt tỏa ra, tỏa nhiều đến mức khó chịu, rồi buồn.
Thời gian tuyến tính, càng lớn sẽ có nhiều thứ càng rời xa ta. Thế mới nói, nghĩ về những gì đã qua không phải để bản thân mệt mỏi, mà để nhận ra rằng: chính những giây phút đang diễn ra, rồi sẽ trôi qua và im lìm thuộc về trường từ quá khứ. Hãy sống vui vẻ nhất có thể, vì không chỉ đang sống cho hôm nay, mà là cho cả ngày sau nữa.
Trời mưa rồi. Khúc đường này mưa nhỏ, khúc sau mưa to rồi rất to. Nhưng ông trời cũng chẳng thể mưa mãi. Hiện tượng tự nhiên cũng khớp vừa vặn với thói đời: khó khăn sẽ đến bên ta, có khi một ít, ta vượt qua và mỉm cười kiêu hãnh. Rồi như không để ta đắc chí thêm bất cứ giây phút nào nữa, một đống khó khăn khác lại ập tới, tắm ướt đến nhũn nhẹo (*) tinh thần, ý chí ta. Ta suy sụp, hận đời, hờn người.
Nhưng sau cùng, hãy cứ bước tiếp, dù với một xíu xiu hy vọng cũng phải tiến lên. Lúc này, hẳn ta sẽ không còn ra điệu bộ khanh khách hiếu thắng, mà thay vào đó là hề hà nụ cười - chẳng còn coi cái gì nặng, cái gì là nhẹ..
.(*)nhũn nhẹo: từ mới trong từ điển Tròn xoay
Comments
Post a Comment