Hôm rồi theo dõi blog của Simply Nguyen, cách cô bạn ghi chép lại hành trình trải nghiệm những ngày này, làm con tim mình như bắt gặp người bạn thân xa cũ. Có lẽ mình là người thích xê dịch, thích đi để chiêm nghiệm những câu chuyện mắt thấy, tai nghe; còn tim cảm nhận. Cuộc sống những lúc đấy mới thật là sống động làm sao. Đương nhiên, mình mừng cho cô bạn này, vì chính cổ đã đấu tranh nhiều để có thể bước trọn hai chân vào con đường mà cổ mong muốn. Cổ từng nói mình truyền cảm hứng cho cổ, và bây giờ cổ đang làm điều tương tự cho mình.
Mình thích thú những con chữ, thế nhưng Simply Nguyen chưa có nhiều bài viết, nên là mình trở lại đọc blog "của riêng". Và các bạn biết không, mình cảm thấy việc ghi chép thật tuyệt vời, một lần nữa. Để viết chuyên nghiệp hay sáng tác sẽ đòi hỏi rất nhiều yếu tố; và hẳn đây là một công việc không hề dễ dàng. Trong khi đó, ghi chép tản mạn có lẽ nhẹ nhàng hơn nhiều song lại có tác dụng tích cực đến con người mình-và-ta. Vậy khi không xử đẹp được bó đũa, tại sao không thử xử lần lượt từng chiếc riêng lẻ một: ghi chép mỗi ngày, bất kể câu chuyện đó là gì. Thay vì đổi mục tiêu, mình điều chỉnh phương pháp. Khi viết, bạn buộc phải vận hành đồng thời tất cả các giác quan, để thế giới bên ngoài tập trung vào các giác quan đó mà thâm nhập vào cảm nhận của bạn, rồi xuất ra ngôn từ. Nội tâm cứ thế được diễn giải. Nhờ vậy, tự hiểu mình, hên sao lại giúp được người khác hiểu thêm về họ hoặc ai đó nữa.
Hổm giờ có đọc một quyển sách liên quan đến nghề nghiệp, tác giả biểu là cái gì không dùng, ắt hẳn sẽ bị mất: "Có một sự thật kỳ diệu về các kỹ năng và kiến thức: Chúng không hao mòn vì sử dụng, mà ngược lại, hiểu biết sẽ trở nên sâu sắc và mang nhiều ý nghĩa hơn khi được sử dụng thường xuyên; các kỹ năng sẽ trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi khi được áp dụng liên tục." Tầm này tháng trước, có một kẻ mơ màng mỗi ngày trên con xe, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ dọc đường về nhà để thực hiện thử thách 365 ngày viết. Dạo đó công việc nhiều, không có thời gian cho bản thân mà còn lại tạo thêm nhiệm vụ, thấy mình bào mình ghê gớm. Thế rồi chẳng bảo chẳng rằng ngưng một thời gian, phần nữa vì thấy văn chương phản ánh đời thường, đương độ nhạy cảm và hoang mang thì lấy đâu ra một sự vững vàng mà chia sẻ với các bạn các em.
Mới hôm qua, người chị gái (dăm ba lúc cũng) thân thương nhảy lên như bắt được vàng: thời gian này là cơ hội để mày viết sách đó, nghỉ ngơi và thực hiện kế hoạch dở dang mà liên tục làm hoang mang cộng động mạng của mày đi. Ừ nhỉ, tại sao không? Đang trong giai đoạn nạp input bằng các bé sách được tặng dịp sinh nhật, sau đó, nhất định sẽ hệ thống lại ý tưởng và viết bản thảo. Sẽ sớm làm được thôi.
Hổm giờ có đọc một quyển sách liên quan đến nghề nghiệp, tác giả biểu là cái gì không dùng, ắt hẳn sẽ bị mất: "Có một sự thật kỳ diệu về các kỹ năng và kiến thức: Chúng không hao mòn vì sử dụng, mà ngược lại, hiểu biết sẽ trở nên sâu sắc và mang nhiều ý nghĩa hơn khi được sử dụng thường xuyên; các kỹ năng sẽ trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi khi được áp dụng liên tục." Tầm này tháng trước, có một kẻ mơ màng mỗi ngày trên con xe, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ dọc đường về nhà để thực hiện thử thách 365 ngày viết. Dạo đó công việc nhiều, không có thời gian cho bản thân mà còn lại tạo thêm nhiệm vụ, thấy mình bào mình ghê gớm. Thế rồi chẳng bảo chẳng rằng ngưng một thời gian, phần nữa vì thấy văn chương phản ánh đời thường, đương độ nhạy cảm và hoang mang thì lấy đâu ra một sự vững vàng mà chia sẻ với các bạn các em.
Mới hôm qua, người chị gái (dăm ba lúc cũng) thân thương nhảy lên như bắt được vàng: thời gian này là cơ hội để mày viết sách đó, nghỉ ngơi và thực hiện kế hoạch dở dang mà liên tục làm hoang mang cộng động mạng của mày đi. Ừ nhỉ, tại sao không? Đang trong giai đoạn nạp input bằng các bé sách được tặng dịp sinh nhật, sau đó, nhất định sẽ hệ thống lại ý tưởng và viết bản thảo. Sẽ sớm làm được thôi.
nhà đạo đức học luôn thể hiện sự chất vấn bản thân nhưng sống thì hơi xa rời lý thuyết, luôn hò voi bắn súng sậy, huhu |
Comments
Post a Comment