Skip to main content

Tròn xoay viết: Bỗng một ngày hạnh phúc phải đi xin phép ai?

Em tìm anh như người đi tìm bóng: khi biến mất, lúc in hằn rõ rệt. Ngay cạnh bên, chẳng thể nào chạm đến. Khúc tình này, em cất vào lãng quên. (tự nhiên thấy thương chiếc bóng, nên làm thơ tình =)) bỏ qua nếu hông giống thơ lắm, bạn nha, haha)---Anh bảo em, đời người như bản nhạc: không chỉ thăng, mà còn cần dấu giáng. Em lại thấy anh như người đi hát, còn em vô tình là một bài hát: anh từng ca.(này là một bài khác bài trên kia đó)

Một đôi câu thơ 💬💬💬
----

Ngày trước bắt gặp câu nói: "Ta hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họ"” – trích Tôi tự học. Thoạt đầu, mình đã bật cười thành tiếng rõ to, do sự châm biếm quá ư duyên dáng của Nguyễn Duy Cần. Nhưng về sau, kết thúc cảm giác thích chí tức thời, là một cơn lũ nghĩ suy  ập đến trong đầu. Ở một góc độ nào đó, mình không đồng tình với tác giả. 

Đoàn Minh Phượng có viết trong Và khi tro bụi – truyện ngắn mình thật sự yêu thích bởi lối văn chương trôi vào lòng người với chất chồng những suy tư của cô, một cách nôm na theo ý nhớ, rằng: thế giới này không là thế giới, mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó. 


Vậy thì, chẳng phải đích đến của mỗi hành trình, cuối cùng sẽ là cảm giác thỏa mãn của ta về nó thôi sao? Ở một chừng mực nhất định, chỉ cần bạn tiến bộ hơn so với nguyên bản chính bạn một giây trước, bạn cũng đã sống một cuộc đời đáng sống. Còn ngu dốt hay không, lấy căn cứ gì để đánh giá nó, khi mà kiến thức vốn dĩ bao la, còn con người ta sinh ra đã không thể vẹn toàn. Bạn đam mê thể thao thì làm sao ép mình đứng đầu lớp về những môn học bản thân không hề hứng thú?

Thế nên là, đừng trao cho ai cái quyền đánh giá và phán xét bạn có nên hạnh phúc, hoặc bạn có xứng đáng hay không. Bởi đơn thuần, thang chuẩn của mỗi người một khác, bạn chẳng thể và tuyệt đối không nên lấy thế mạnh của người khác để đo kè với nhược điểm của bản thân. Đau khổ như vậy, nào đáng? Không làm được thứ người khác có thể, không có nghĩa bạn chẳng có giá trị gì trên đời. Chỉ cần bạn đã làm hết sức, là đủ.

Có đôi lần dựa vào đánh giá của người ta, mà tôi đã quay lưng với chính cảm giác của mình”

Bạn đã từng như vậy chưa?

Đã đôi lần, nghĩa là hơn một lần như thế. Hơn một lần, nhiều lần hoặc thậm chí là luôn luôn sống trong những tình huống kiểu đấy: Dằn vặt và khổ tâm.

Một gia đình trẻ, nghèo, ôm ấp nhau mà sống. Họ hanh phúc và bằng lòng với cuộc sống co kém ấy, cho đến khi lời gièm pha của người ta theo gió thoảng mây bay, lọt vào tai họ rằng: hạnh phúc gì nổi trong cái cảnh túng bần, ăn cơm chạy bữa, nhà mướn nhà thuê như thế.

Ơ, sao lại không?

Và rồi, người trong cuộc lập tức nghi ngờ thứ hạnh phúc mà mình cảm nhận được. Họ dò xét lòng, cắn đắng người thương. Hạnh phúc đó có được định nghĩa đúng chưa? Hục hặc, nghi kị và cảm giác đổ vỡ bắt đầu.

Thật đáng sợ… Sức công phá của dư luận, thật đáng sợ.

----

Ở một diễn biến khác, cùng bàn về hạnh phúc. Mạng xã hội sản sinh ra với mục đích hết sức nhân văn: là công cụ kết nối mọi người. Thế nhưng mà, "cái gì đẹp thì thường kèm với nỗi đau". Vấn đề gì cũng sẽ có cái bóng đằng sau, đầy phản diện và tiêu cực. Mạng xã hội trở thành nơi người dùng phô trương bề nổi của họ. Rồi hiển nhiên, khiến người ta lom lom nhìn vào cuộc sống rực rỡ, lung linh như minh tinh của người khác và ôm vết thương lòng - ngày một lớn...cho đến khi nó trở thành cả một chứng bệnh được gọi mặt đặt tên đàng hoàng: trầm cảm. Sử dụng mạng xã hội với một tâm thế biết lý biết lẽ, người ta quan niệm: không ai muốn tiếp xúc với người tiêu cực. Bản thân phải mạnh mẽ, phải luôn thể hiện những gì lạc quan nhất, còn niềm đau gói ghém giữ riêng mình.

Thế rồi sao?

Những gì bạn thấy có phải là tất cả? 


Đương nhiên không rồi. Mảng tối của cuộc sống được nhẹ nhàng ém nhẹm. Mạng xã hội bềnh bồng những thông tin cuộc sống tươi đẹp, một chiều một mặt. Bản thân ta thì biết rõ chính mình, nhưng biết được bao nhiêu về người khác? Những thứ họ phô diễn, có chăng là một đôi lúc nào đó xảy ra trong tiến trình sống từ ngày này sang ngày khác của họ. Có hoàn toàn là cuộc sống của người ta đâu! Đem những sự vật, hiện tượng vốn lệch nhau rất xa, rất xa này ra để so sánh, làm sao mà không rơi vào khủng hoảng cho được, bạn ơi.
---

Vậy thì, đâu là việc nên làm?

1/ Kiểm soát tiến độ của chính mình.

Thỉnh thoảng ngồi lại nghỉ ngơi tí xíu, ngắm nhìn lại quãng đường mình vừa đi thêm. Dứt mình ra khỏi cắn rứt, cố gắng. Khi không nghĩ được gì, trống rỗng bao trùm lấy não bộ, hãy viết ra. Một câu hỏi - một câu trả lời, từng chút từng chút một, rõ ràng và dứt khoát. Khi đó, bạn thực biết mình đang đứng ở đâu, từ đó có thể tự động điều chỉnh mà không cần bất cứ sự phán xét của ai. Mình nhắc lại là phán xét, không phải góp ý. Lắng nghe là cần thiết, nhưng đương nhiên cần chọn lọc.

2/ Khi dùng mạng xã hội, xóa ngay những người luôn gây cho bạn cảm giác tiêu cực, dù cho đó là bạn bè của bạn đi chăng nữa. Kết nối rất quan trọng, nhưng liệu cứ đà này, bạn có chết trước khi nhận được lợi ích từ mối quan hệ đấy không?

3/ Kích thích giác quan: tập thể dục, chơi thể thao, hay lười quá thì...đi dạo tà tà, ăn một cây kem hoặc thức uống gì đó ướp lạnh (nếu như họng bạn ổn định, không ốm đau).

4/ Du lịch một mình, hoặc với một ai đó vẫn cho bạn cái cảm giác một mình, tự do tự tại.
---
Đương nhiên, blog sẽ còn dài ra nữa, vì chủ đề này nói ngày một ngày hai, làm sao hết được. Tạm dừng ở đây một vài hôm nhé.

210518

Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể: Sài Gòn mưa không đủ ướt, chúng mình lên Đà Lạt tắm mưa

Sau khoảng thời gian ba tháng làm bài miệt mài ( dù không liên tục), cũng đến ngày tụi mình nộp luận văn tốt nghiệp. Trường quy định hai ngày với khung thời gian cụ thể để làm việc với sinh viên: thứ năm và thứ sáu – tuần đầu tiên của tháng năm. Vì hẹn gặp cô giáo hướng dẫn vào thứ sáu, nên trưa thứ năm mình mới bắt đầu trở v ào Sài Gòn. Trong lúc đó, Rang và Siếu đã có mặt ở trường. Tụi mình video call, xúm xít. Mình la oai oái: - Sao tụi mày nộp hôm nay hết vậy? - Nộp sớm để đi chơi - Siếu trả lời. - Đi đâu, với ai? - Đi Đà Lạt, ba đứa mình nè. Wifi ở trường yếu, nói chuyện đoạn được đoạn mất, tụi mình hẹn để đó, nói sau. Cười hề hà cho qua, nhưng không ngờ trưa hôm sau đúng 12h, Rang gọi:  - Tình hình sao rồi babe? - Chưa nộp nữa, cô hẹn 12h30. - Tranh thủ đi, Siếu book xe rồi, 3h xe chạy. - Nói chơi hay nói thiệt đó mấy ba. Đừng xạo con nha – mình kiểu (wtf) hoang mang từ Hồ Quỳnh Hương sang Bùi Anh Tuấn. - Thiệt! – Rang chắc nịch nói. - Mà 1h30 mới bắt đầu

Tròn xoay viết thơ dở dang

020518 Có những ngày bỗng rất muốn được ôm Để tủi hờn gặp dịp tan ra hết Khẽ choàng tay, kéo đầu em vào ngực nép: - Mạnh mẽ lên nào, cô gái của anh! Biết không? Lúc đây em sẽ khóc thật to Rằng: Mệt lắm, sao đường đi mãi khó nhọc Xoa đầu em rồi đặt cằm lên mái tóc - Thế! (Chứ) nhẹ nhàng em chẳng lớn được đâu. 140518 Em gọi anh - người tình duy nhất Bởi chẳng hiểu cách nào hay lí lẽ tại sao không thể quên anh từ lần đầu tiên gặp mặt Anh, em đã thử tìm vài ba người khác em sợ rằng trái tim thuộc về mỗi một người sợ mình sẽ trở thành một cuộc đời: là anh! Thế là, em ngược xuôi bao nhiêu miền khó nhọc, đi tìm mới, đi để quên đời? Nhưng anh ơi, làm sao để biết thay thế một người, em thay cả cuộc đời đi càng xa, em càng nhớ càng gặp gỡ, em lại càng dằn vặt khổ đau Bởi trong em, anh đã trở thành điều gì thật lớn lao là hệ quy chiếu, và...sau cùng là tình yêu. --- Bài số 140518 mình viết trên bè sau chuyến thăm quan Hòn Nưa ở Phú Yên.