Skip to main content

Tròn xoay kể: Sài Gòn mưa không đủ ướt, chúng mình lên Đà Lạt tắm mưa

Sau khoảng thời gian ba tháng làm bài miệt mài (không liên tục), cũng đến ngày tụi mình nộp luận văn tốt nghiệp. Trường quy định hai ngày với khung thời gian cụ thể để làm việc với sinh viên: thứ năm và thứ sáu – tuần đầu tiên của tháng năm. Vì hẹn gặp cô giáo hướng dẫn vào thứ sáu, nên trưa thứ năm mình mới bắt đầu trở vào Sài Gòn. Trong lúc đó, Rang và Siếu đã có mặt ở trường. Tụi mình video call, xúm xít. Mình la oai oái:
- Sao tụi mày nộp hôm nay hết vậy?
- Nộp sớm để đi chơi - Siếu trả lời.
- Đi đâu, với ai?
- Đi Đà Lạt, ba đứa mình nè.
Wifi ở trường yếu, nói chuyện đoạn được đoạn mất, tụi mình hẹn để đó, nói sau. Cười hề hà cho qua, nhưng không ngờ trưa hôm sau đúng 12h, Rang gọi:
 - Tình hình sao rồi babe?
- Chưa nộp nữa, cô hẹn 12h30.
- Tranh thủ đi, Siếu book xe rồi, 3h xe chạy.
- Nói chơi hay nói thiệt đó mấy ba. Đừng xạo con nha – mình kiểu (wtf) hoang mang từ Hồ Quỳnh Hương sang Bùi Anh Tuấn.
- Thiệt! – Rang chắc nịch nói.
- Mà 1h30 mới bắt đầu thu bài, tao bay được hử...Ok. =)) (Mình vẫn ok, giờ thì còn gì để đắn đo khi mọi thứ từ lâu đã không thể kiểm soát, haha, kiểu gì cũng sẽ sắp xếp được thôi).

Chưa bao giờ tụi mình có một chuyến đi mà quyết định chóng vánh và đôi ba phần bỡn cợt như thế. Riêng mình, chưa bao giờ có một chuyến đi dơ đến vậy, thiệt sự.

khi lỗi thuộc về các vì sao,
còn Trâm lại thuộc về sao Hỏa
Trước lúc nộp bài một xíu, trời mưa tầm tã. Nhìn ra ngoài, lòng bồn chồn pha xen chút ung dung khó hiểu: mưa vầy sao đi, mà thôi, đi cũng được - không đi cũng được. Sau khi kí tá chứng thư đầy đủ, mình phóng xe ra về. Gom vội mấy chiếc quần áo vào balo. Vì đi không biết đến khi nào, nên theo lời tụi nó dặn, mình mang đúng y chừng đó quần áo. Bình thường mỗi lần đi chơi, khâu xếp đồ ngốn rất nhiều thời giờ, thế mà lần này chắc chưa quá 10 phút.

Vừa xuống nhà được một lúc thì Rang đến. Hai đứa lại quay ra bến xe Lê Hồng Phong, Siếu và Vân Anh – bạn Siếu, đang đợi tụi mình ở đó. Trời vẫn nhếch nhác mưa, mình thay váy và mang độc chiếc quần cộc với đôi sandal (đương nhiên là đầy đủ áo, lẫn áo khoác). Đường phố kẹt cứng xe. Hai đứa vừa đi vừa la làng đủ kiểu. Mưa làm Sài Gòn trở nên hữu tình kì lạ. Và bằng một cách nào đó, chúng mình cũng trầy trật đến nơi: Trễ 10 phút so với giờ xe chạy và 25 phút so với giờ Siếu dặn phải có mặt.

Ô kìa, trông mình giống kẻ đi chơi phết 😊 mặc kệ, không quan tâm. Chúng mình hồi xe, đặt lại chuyến khởi hành kế tiếp.

Cuối cùng thì cũng ngồi yên vị trên chiếc giường tầng thượng, bên phía tài xế, cạnh cửa sổ. Đúng ý mình, thế này tha hồ nhìn ngắm. Mình mang tai nghe, kéo mũ áo khoác lên đầu, bịt khẩu trang gọn lại, và trả lời câu hỏi “sao, dạo này sao rồi”, ngắn gọn: - để khuya nói, giờ tao muốn nằm im.

Xe lăn bánh. Ừ, tạm thời để bon chen và lo nghĩ ở lại, mình đi chơi.
Những chuyến đi như vầy có thú vui riêng của nó.

Đến nơi tầm 11 giờ đêm, bọn mình bị sốc nhiệt. Mùa hè ở Đà Lạt, giờ đó người dân bản địa cũng làm biếng ra đường. Hít thôi, tranh thủ bơm kín lồng ngực thứ oxy đặc trưng của nơi này.

Lạnh quá, chúng mình không tắm. Kéo nhau pha mì ly và đi tìm nước uống. Khoảng 12 giờ, bằng sự tin tưởng (miễn cưỡng) vào google maps, bốn đứa xuống đường lần mò về hướng có cửa hàng tiện lợi. Quanh quất một hồi những con đường nhỏ khi dốc lên, lúc lại thoải xuống. Tiếng chó sủa gầm gừ từ mấy ngôi nhà im ỉm trong bóng đêm. Tụi mình lại vô tình mang cái ồn ào của Sài Gòn xuống khuấy mây xứ lạnh này chăng, rủi có ai thấy phiền… Cuối cùng, bản đồ thiệt hịn dẫn chúng mình ra một con lộ, mà nhìn sang tay phải là cái homestay chúng mình đang ở. Hihihi, thiệt thú vị, mình nghi lắm mà. Kế hoạch đổ vỡ, cả đám dường như chẳng tha thiết gì thêm bởi sự tào lao và mất tín vừa rồi của anh maps. Thôi thì, về ngủ.

hé lu, đây là team, ở giữa đường lúc 12h điêm đóa, hihu

Lên Đà Lạt, rút đầu cổ vô mền, xem phim.
Các bạn lần lượt ngủ, mỗi mình thức đến tận 2h sáng (và thậm chí còn muốn thức thêm). Nhưng sợ mai lại mơ màng mất hứng, nên mình tắt TV, phim còn đang lỡ dở… Sáng hôm sau, mình vẫn là người dậy đầu tiên. Chúng mình tắm gội và bắt đầu food tour khắp thành phố bé xinh, mát mẻ này. Trời âm u bả lả bụi mưa, thỉnh thoảng lất phất mấy giọt nước bay bay. Câu nói viral của chuyến đi chắc có lẽ là: HỌ (BÁN) VÌ ĐAM MÊ. Bởi lẽ, sớm ngày, ngược dòng người đến tiệm bánh căn để ăn sáng, nhưng không thấy đâu hết. Chắc là người ta không bán nữa, làm vì đam mê thôi mà – bọn mình kháo nhau. Cả đoàn chuyển hướng, túc tắc đi ăn bánh mì xíu mại. Ăn nhiêu thôi chưa đã, các bạn lại làm thêm tăng hai. Chúng mình làng nhàng lái xe, rồi ghé vào một quán bên đường, bán bánh căn. Ăn xong hai mẻ bánh, lại tiếp tục phóng xe về phía trung tâm thành phố, đi dạo một vòng hồ, rồi ghé Big C mua nhu yếu phẩm: thật ra là mua nước, kem đánh răng (loại trẻ em:v) và mấy bịch snack. Ở đây, bọn mình còn thử massage cá, cảm giác cũng hay ho phết (_ _'). A Siếu tươm tất mang giày bata mà vô tình gặp ngày mưa, nên cần mua dép, bởi kiểu gì trời sắp tới cũng không tránh được. Bọn nó còn mua hẳn một đôi dép lào đi "bỉn" làm quà sinh nhật muộn cho mình (haha). Đủ trò! =))

Ngày ở Đà Lạt không dài, vì cứ cách hai tiếng là chúng mình lại ăn.
Bụng còn chưa kịp tiêu hóa bữa sáng, chúng mình lại rủng rỉnh cắp nhau đi ăn nem nướng. Vì Vân Anh đang điều trị bao tử, thêm Rang uống không giỏi, nên để đảm bảo chuyến đi vào buổi chiều, bọn mình uống nước ngọt thay vì bia. Trong quán này, bọn mình có dịp bắt gặp MỘT NHÂN CÁCH ĐÀ LẠT, cô bé phục vụ với phong cách lạ lùng, khó giải thích.
(hình ăn uống, mình sẽ tập hợp và đính kèm vô blog sau, hé hé).

Đi Cầu Đất là lịch trình tiếp theo.
Ôi con đường đi đến đó giữa trưa mà mình thì đang mang đồ đùi, hự! Rang vững vàng tay lái, vừa đi vừa thuyết minh cho mình. Tính nó luôn vậy, thích chia sẻ và mở mang người khác. Có một điều, nó chạy thì mình sợ và ngược lại. Nói chung là, đứa nào lái xe cũng cứng, nhưng hơi ghê một xíu thôi, hiahia.

Cung đường chạy dọc rừng thông, lủng thủng mấy vạt nắng từ trời, in hằn lên nền đất. Mùi nắng không giòn, mà ươn ướt thức khí ẩm sắp sửa mưa. Cũng hay. Mỗi đoạn Rang ôm sườn đèo là một lần mình phải nhắc nhở nó “mày đang chở công chúa của ba má tao à nghen”. Không biết bao nhiêu câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối rơi lại bên lưng đường đồi, ngày hôm đó.

Cầu Đất mùa gay gắt nắng, vẫn đầy ắp gió, nhưng không đủ xanh và mát mắt. Lại không đúng thời điểm hay sao?
Sau một chập chụp hình và che dù trốn nắng, bọn mình quyết định đi nơi khác. Có thể đến trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt hoặc ghé một quán cafe chẳng hạn, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút vì suốt sáng giờ toàn đi đứng không thôi. Đoạn về, trời chuyển mưa thấy rõ. Ga Đà Lạt đông người qua lại, xe cộ không như SG, nhưng đường phố thì hẹp hơn. Sướng nhất có lẽ là được dịp thả ánh nhìn qua từng vùng đất trũng, thấy một thế giới nấp sâu trong lòng đất dần dần mở ra. Khu nhà hiện lên lổm chổm những mái, những tường đẫy đà màu sắc, xinh xắn và dễ thiện cảm. Chắc Đà Lạt cũng chỉ có nhiêu thôi, là đủ - mình nghĩ thầm.

Vừa đi chúng mình vừa cảm nhận được cái không khí đang dần lấn tới, mang đầy hơi nước. Chuẩn bị mưa. Môi miệng mấp máy liên tù tì “Rain, rain, go away. Come again another day”, rồi hàng loạt các bản hit VPop khác. Hẳn những căng thẳng cũng phải chịu thua sự hồn nhiên, điên khùng đó của mình và các bạn.

Nhìn xa xăm bên phía kia đối diện của bầu trời, mưa đang trút xuống thành phố, như một chiếc vòi rồng trút nước xám ngắt, kịch liệt. Gần về tới trung tâm, chúng mình kịp ghé mua bốn chiếc áo mưa, mặc vào là trời cũng vừa mưa ráo riết. Tê tái. Nghĩ bụng: SG mưa không đủ ướt, bọn mình lên Đà Lạt tắm mưa.

Chiều đó không đi cafe ngay, bọn mình quay trở về homestay cho những ai cần thay đồ, tắm rửa. Sau khi ăn bánh tráng nướng, cả đám leo lên xe, tìm một quán cafe để nép mình, uống gì đó ấm bụng, ngồi lướt mạng xã hội, chụp hình, nghe nhạc, núp mưa? Mém tí là lăn ra ngủ, vì ai cũng thấm mệt. Rời khỏi quán, bọn mình vẫn bỏ xe ở đó, đi bộ ra chợ đêm, bạn nói: ở đây chả ai trộm cắp đâu. Mua linh tinh vài thứ quà bánh, ghé một hàng đồ nướng, mỗi đứa nhét vào miệng hỗn hợp những xiên que. Mưa đổ ùm một cái, rồi lại ngưng. Trở về lấy xe, bọn mình đi ăn lẩu bò do Rang giới thiệu. Trên đoạn đường đi bộ tối hôm ấy, Vân Anh vừa đi vừa làm đủ thao tác khiến mớ đồ ăn vừa rồi tiêu tùng bớt, để có thể trở nên “đói” hơn, đáp ứng yêu cầu uống thuốc “trước khi ăn” như lời bác sĩ dặn.

Quán lẩu sau một hồi dò tìm thì bị phát hiện nằm trên một con đường lẩu – toàn hàng quán nhậu, dọc một bờ kênh, nước đục ngòm, chảy xiết. Không gian đủ xưa để thổi vào lòng thực khách cái cảm giác ấm áp và “tìm về”(?), len lỏi trong dòng khói nghi ngút bốc lên từ chiếc nồi inox chẳng biết đã qua mấy đời người ăn. Khách đông, tầm 9h đã treo bảng HẾT LẨU. Nước lẩu ngon, rau nhiều, “khoáng sản” đầy đặn, bọn mình quyết định kêu bia. Trêu nhau, coi chừng đứa này say thì sẽ la hét, nói xàm; còn đứa kia xỉn thì lại khóc lóc ỉ ôi. Nhưng nào có, sao say nổi (haha). Mặt Rang đỏ bừng, mình phải cầm lái dù cũng lùng bùng lỗ tai.

Trưa mai Siếu có công việc nên bọn mình phải về SG sớm. Chuyến đi ĐL gói gọn một ngày, với cái bụng toàn đồ ăn. Lóc cóc đèo nhau đến nhà xe để book chỗ, rồi kéo tới quán kem bơ, ngồi chồm hổm trên mấy chiếc ghế đỏ, xanh bé xinh, bắt đầu cười cợt mấy chuyện không biết là người nói, hay bia nói. Rang có vẻ tỉnh dần sau ly kem đó. Chúng mình lại dắt xe ra, đến tiệm bánh Cối xay gió ngay chợ, để chụp hình rồi quan sát sự nhộn nhịp về đêm của khu này. Còn muốn đi dạo nữa, nhưng phải về, thoải mái trong lòng hầu như cũng đã vun vén căng tròn, thế là vừa vặn một chuyến đi.

050518, Trâm viết.

Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay viết: Bỗng một ngày hạnh phúc phải đi xin phép ai?

Em tìm anh như người đi tìm bóng:  khi biến mất, lúc in hằn rõ rệt.  Ngay cạnh bên, chẳng thể nào chạm đến.  Khúc tình này, em cất vào lãng quên.   (tự nhiên thấy thương chiếc bóng, nên làm thơ tình =)) bỏ qua nếu hông giống thơ lắm, bạn nha, haha) --- Anh bảo em, đời người như bản nhạc:  không chỉ thăng, mà còn cần dấu giáng.  Em lại thấy anh như người đi hát,  còn em vô tình là một bài hát: anh từng ca. (này là một bài khác bài trên kia đó) Một đôi câu thơ 💬💬💬 ---- Ngày trước bắt gặp câu nói:  " Ta hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họ" ” – trích Tôi tự học. Thoạt đầu, mình đã bật cười thành tiếng rõ to, do sự châm biếm quá ư duyên dáng của Nguyễn Duy Cần. Nhưng về sau, kết thúc cảm giác thích chí tức thời, là một cơn lũ nghĩ suy  ập đến trong đầu. Ở một góc độ nào đó, mình không đồng tình với tác giả.  Đoàn Minh Phượng có viết trong Và khi tro bụi – truyện ngắn mình thật sự yêu thích

Tròn xoay viết thơ dở dang

020518 Có những ngày bỗng rất muốn được ôm Để tủi hờn gặp dịp tan ra hết Khẽ choàng tay, kéo đầu em vào ngực nép: - Mạnh mẽ lên nào, cô gái của anh! Biết không? Lúc đây em sẽ khóc thật to Rằng: Mệt lắm, sao đường đi mãi khó nhọc Xoa đầu em rồi đặt cằm lên mái tóc - Thế! (Chứ) nhẹ nhàng em chẳng lớn được đâu. 140518 Em gọi anh - người tình duy nhất Bởi chẳng hiểu cách nào hay lí lẽ tại sao không thể quên anh từ lần đầu tiên gặp mặt Anh, em đã thử tìm vài ba người khác em sợ rằng trái tim thuộc về mỗi một người sợ mình sẽ trở thành một cuộc đời: là anh! Thế là, em ngược xuôi bao nhiêu miền khó nhọc, đi tìm mới, đi để quên đời? Nhưng anh ơi, làm sao để biết thay thế một người, em thay cả cuộc đời đi càng xa, em càng nhớ càng gặp gỡ, em lại càng dằn vặt khổ đau Bởi trong em, anh đã trở thành điều gì thật lớn lao là hệ quy chiếu, và...sau cùng là tình yêu. --- Bài số 140518 mình viết trên bè sau chuyến thăm quan Hòn Nưa ở Phú Yên.