070317
Sớm mai trời không nắng gắt, kiểu thời tiết dạo này cũng không biết mô tả làm sao, ba hồi nì bảy hồi nọ; chỉ nghe cái âm thanh xổn xảng nơi xóm chợ là vẫn đều đều như bao ngày.
Mấy nay, theo cái chỉ thị gì đó của thành phố, công cuộc quét sạch vỉa hè làm rần rần, làm quyết liệt. Báo chí cũng đăng nhan nhản tin chú Hải làm ở khu quận 1 dứt khoát và mạnh mẽ như nào. Người thì tung hê, kẻ thì kịch liệt lên án. Sao cho vừa lòng người?
Nhà mình ngay trong chợ, chắc là chợ tự phát, vì bà con như bu dọc theo con đường nho nhỏ để buôn bán, duy chỉ có một mảnh đất be bé (kiểu chợ quê) nằm tần ngần đoạn giữa khu. Ấy thế nên, từ dạo xe thùng của quận hốt đồ của mấy bà mấy cô, là mình nghe được rõ mồn một cái tâm tình, cái nỗi lòng của họ.
Chị sữa đậu nành bị dí, phải chui tọt vào cái hẻm nhỏ xíu xiu đối diện chỗ thường khi..để nấp bán. Chị than trời: - Ế quá, đẩy xe vào đó bán đâu được nhiêu đâu. Rồi chị tìm cách lách, đô thị đi qua rồi chị canh me trồi ra lại.
Sáng nọ, còn đang ngái ngủ, mình đã nghe mấy giọng rổn rảng ngoài trước, họ bàn tán, họ chửi bới, họ rỉ tai nhau: - Bọn nó hung dữ như phát xít.
Hôm nay, bà đi chợ về, bà nói ở khúc nào đó mình không rõ, có bà bán trái cây đang tay đôi hầm hố với mấy chú đô thị. Bà ấy không phải dạng vừa, tay cầm con dao nhá nhá: - Thằng nào nhào vô là tao lụi...
Trời ơi, sao mình thấy giống cảnh chị Dậu cùng được kiệt lối vầy nè...
Trước nhà mình có bà bán chè và chị bán trái cây, nếp bán buôn của họ cũng phải thay đổi theo cái chỉ thị của thành phố, sáng sáng họ chật vật hơn để xếp đồ sao cho gọn. Trong khoảng không gian cũng bấy nhiêu mét vuông, họ lục tục chạy vào chạy ra, canh sao cho cái sạp, cái xe hàng của mình không bị khuất: - Bán buôn như vầy thì cực quá, người quen người ta còn biết chỗ, chứ khách lạ thì chỉ có tuột luốt đi qua...Họ hông có thấy mình, còn mình phải lui vô chứ không là đô thị hốt...
Chính quyền thành phố làm hùng hổ, mạnh mẽ đặng để sinh ra một đứa con mới, một diện mạo mới: văn minh và tốt đẹp hơn. Mà đúng thật, để có được nó, cái giá phải trả là những quyết liệt và đau đớn hệt như cơn đau đẻ vậy. Không thể dây dưa, cà cưa như ốm nghén, không nặng nề lụp cụp và trì trệ như bà thím mang thai; đau mấy cũng chịu, phải dứt khoát thật sự, phải rặn cho lòi đứa con này ra...
Điều tốt đẹp, ai mà chẳng muốn thế?
Nhưng mà đau đớn quá.
Nhìn mấy bà con tiểu thương hằng ngày ôm hết nỗi lo bán ế, nay lo chất chồng lo, thêm một nỗi lo mang tên đô thị. Lòng yên sao đặng?
Thương lắm mấy gánh hàng mà trên đó na thêm là nheo nhóc cả một gia đình. Hàng trước nhà, bà chè đã xăm xắp tuổi sáu mươi, ngày ngày bà lụi hụi lúc 2,3 giờ sáng, nấu cho đủ năm món chè, đặng bán mà lo tiền trả nợ, cái món nợ do đứa con trai ham mê cờ bạc gây ra. Chị bán trái cây cũng một nỗi niềm riêng. Chị tên Huyền, đẹp vậy mà bị người ta gọi chết tên: "Bưởi ơi..." Cái nghiệp nó vần vần cuộc đời con người mới dữ dội và ghê gớm làm sao, nó thay đổi không chỉ cái tên mà thiệt nhiều những thứ khác nữa. Chị mua đi bán lại ít trái cây, nuôi cả nhà gồm mẹ chồng và hai đứa con trai, đứa lớn không lo học chị buồn lắm, mặc may còn đứa nhỏ nó thương mẹ, nó chịu học. Chồng chị làm cái chi không rõ, chỉ biết không cho vợ ăn ngon mà toàn cho ăn đòn. Trăm bề dồn nén lên người phụ nữ miền Tây, săn sóc mẹ chồng còn bị bà đối xử không ra gì: - Đời mà, ai hiền hơn thì bị bắt nạt. Chị cười buồn nói nghe.
Và rồi thì...
Triệt để không cái công cuộc này. Khi đô thị còn thì người ta dẹp, lúc đi rồi họ lại dọn ra, đâu vẫn vào đấy, ngày nào cũng vậy: - Lay lắt qua ngày mà kiếm chén cơm...
Comments
Post a Comment