Skip to main content

Tròn xoay kể chuyện: SÀI GÒN ĐAU ĐẺ, THẤY THƯƠNG NHƯNG PHẢI CHỊU

070317

Sớm mai trời không nắng gắt, kiểu thời tiết dạo này cũng không biết mô tả làm sao, ba hồi nì bảy hồi nọ; chỉ nghe cái âm thanh xổn xảng nơi xóm chợ là vẫn đều đều như bao ngày.

Mấy nay, theo cái chỉ thị gì đó của thành phố, công cuộc quét sạch vỉa hè làm rần rần, làm quyết liệt. Báo chí cũng đăng nhan nhản tin chú Hải làm ở khu quận 1 dứt khoát và mạnh mẽ như nào. Người thì tung hê, kẻ thì kịch liệt lên án. Sao cho vừa lòng người? 

Nhà mình ngay trong chợ, chắc là chợ tự phát, vì bà con như bu dọc theo con đường nho nhỏ để buôn bán, duy chỉ có một mảnh đất be bé (kiểu chợ quê) nằm tần ngần đoạn giữa khu. Ấy thế nên, từ dạo xe thùng của quận hốt đồ của mấy bà mấy cô, là mình nghe được rõ mồn một cái tâm tình, cái nỗi lòng của họ. 

Chị sữa đậu nành bị dí, phải chui tọt vào cái hẻm nhỏ xíu xiu đối diện chỗ thường khi..để nấp bán. Chị than trời: - Ế quá, đẩy xe vào đó bán đâu được nhiêu đâu. Rồi chị tìm cách lách, đô thị đi qua rồi chị canh me trồi ra lại.

Sáng nọ, còn đang ngái ngủ, mình đã nghe mấy giọng rổn rảng ngoài trước, họ bàn tán, họ chửi bới, họ rỉ tai nhau: - Bọn nó hung dữ như phát xít.

Hôm nay, bà đi chợ về, bà nói ở khúc nào đó mình không rõ, có bà bán trái cây đang tay đôi hầm hố với mấy chú đô thị. Bà ấy không phải dạng vừa, tay cầm con dao nhá nhá: - Thằng nào nhào vô là tao lụi...

Trời ơi, sao mình thấy giống cảnh chị Dậu cùng được kiệt lối vầy nè...

Trước nhà mình có bà bán chè và chị bán trái cây, nếp bán buôn của họ cũng phải thay đổi theo cái chỉ thị của thành phố, sáng sáng họ chật vật hơn để xếp đồ sao cho gọn. Trong khoảng không gian cũng bấy nhiêu mét vuông, họ lục tục chạy vào chạy ra, canh sao cho cái sạp, cái xe hàng của mình không bị khuất:  - Bán buôn như vầy thì cực quá, người quen người ta còn biết chỗ, chứ khách lạ thì chỉ có tuột luốt đi qua...Họ hông có thấy mình, còn mình phải lui vô chứ không là đô thị hốt...

Chính quyền thành phố làm hùng hổ, mạnh mẽ đặng để sinh ra một đứa con mới, một diện mạo mới: văn minh và tốt đẹp hơn. Mà đúng thật, để có được nó, cái giá phải trả là những quyết liệt và đau đớn hệt như cơn đau đẻ vậy. Không thể dây dưa, cà cưa như ốm nghén, không nặng nề lụp cụp và trì trệ như bà thím mang thai; đau mấy cũng chịu, phải dứt khoát thật sự, phải rặn cho lòi đứa con này ra...

Điều tốt đẹp, ai mà chẳng muốn thế?
Nhưng mà đau đớn quá.
Nhìn mấy bà con tiểu thương hằng ngày ôm hết nỗi lo bán ế, nay lo chất chồng lo, thêm một nỗi lo mang tên đô thị. Lòng yên sao đặng?
Mình lẹp bẹp ra khỏi nhà từ hồi sớm.
 Đi đến khu chợ Phạm Văn Hai, thấy xe đô thị dựng đó,
mấy chú công an rồi dân phòng đúng đầy ngất vỉa hè. Thế là câu chuyện này
trôi theo dòng suy tư của mình suốt con đường từ Tân Bình đến Gò Vấp, rồi vòng ngược lại.
Mình chỉ ước sức, lúc đó mà có ngay cái gì cho mình chép lại những nghĩ suy đó.
Vậy thôi hà...


Thương lắm mấy gánh hàng mà trên đó na thêm là nheo nhóc cả một gia đình. Hàng trước nhà, bà chè đã xăm xắp tuổi sáu mươi, ngày ngày bà lụi hụi lúc 2,3 giờ sáng, nấu cho đủ năm món chè, đặng bán mà lo tiền trả nợ, cái món nợ do đứa con trai ham mê cờ bạc gây ra. Chị bán trái cây cũng một nỗi niềm riêng. Chị tên Huyền, đẹp vậy mà bị người ta gọi chết tên: "Bưởi ơi..." Cái nghiệp nó vần vần cuộc đời con người mới dữ dội và ghê gớm làm sao, nó thay đổi không chỉ cái tên mà thiệt nhiều những thứ khác nữa. Chị mua đi bán lại ít trái cây, nuôi cả nhà gồm mẹ chồng và hai đứa con trai, đứa lớn không lo học chị buồn lắm, mặc may còn đứa nhỏ nó thương mẹ, nó chịu học. Chồng chị làm cái chi không rõ, chỉ biết không cho vợ ăn ngon mà toàn cho ăn đòn. Trăm bề dồn nén lên người phụ nữ miền Tây, săn sóc mẹ chồng còn bị bà đối xử không ra gì: - Đời mà, ai hiền hơn thì bị bắt nạt. Chị cười buồn nói nghe.

Và rồi thì...
Triệt để không cái công cuộc này. Khi đô thị còn thì người ta dẹp, lúc đi rồi họ lại dọn ra, đâu vẫn vào đấy, ngày nào cũng vậy: - Lay lắt qua ngày mà kiếm chén cơm...


Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay viết: Bỗng một ngày hạnh phúc phải đi xin phép ai?

Em tìm anh như người đi tìm bóng:  khi biến mất, lúc in hằn rõ rệt.  Ngay cạnh bên, chẳng thể nào chạm đến.  Khúc tình này, em cất vào lãng quên.   (tự nhiên thấy thương chiếc bóng, nên làm thơ tình =)) bỏ qua nếu hông giống thơ lắm, bạn nha, haha) --- Anh bảo em, đời người như bản nhạc:  không chỉ thăng, mà còn cần dấu giáng.  Em lại thấy anh như người đi hát,  còn em vô tình là một bài hát: anh từng ca. (này là một bài khác bài trên kia đó) Một đôi câu thơ 💬💬💬 ---- Ngày trước bắt gặp câu nói:  " Ta hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họ" ” – trích Tôi tự học. Thoạt đầu, mình đã bật cười thành tiếng rõ to, do sự châm biếm quá ư duyên dáng của Nguyễn Duy Cần. Nhưng về sau, kết thúc cảm giác thích chí tức thời, là một cơn lũ nghĩ suy  ập đến trong đầu. Ở một góc độ nào đó, mình không đồng tình với tác giả.  Đoàn Minh Phượng có viết trong Và khi tro bụi – truyện ngắn mình thật sự yêu thích

Tròn xoay kể: Sài Gòn mưa không đủ ướt, chúng mình lên Đà Lạt tắm mưa

Sau khoảng thời gian ba tháng làm bài miệt mài ( dù không liên tục), cũng đến ngày tụi mình nộp luận văn tốt nghiệp. Trường quy định hai ngày với khung thời gian cụ thể để làm việc với sinh viên: thứ năm và thứ sáu – tuần đầu tiên của tháng năm. Vì hẹn gặp cô giáo hướng dẫn vào thứ sáu, nên trưa thứ năm mình mới bắt đầu trở v ào Sài Gòn. Trong lúc đó, Rang và Siếu đã có mặt ở trường. Tụi mình video call, xúm xít. Mình la oai oái: - Sao tụi mày nộp hôm nay hết vậy? - Nộp sớm để đi chơi - Siếu trả lời. - Đi đâu, với ai? - Đi Đà Lạt, ba đứa mình nè. Wifi ở trường yếu, nói chuyện đoạn được đoạn mất, tụi mình hẹn để đó, nói sau. Cười hề hà cho qua, nhưng không ngờ trưa hôm sau đúng 12h, Rang gọi:  - Tình hình sao rồi babe? - Chưa nộp nữa, cô hẹn 12h30. - Tranh thủ đi, Siếu book xe rồi, 3h xe chạy. - Nói chơi hay nói thiệt đó mấy ba. Đừng xạo con nha – mình kiểu (wtf) hoang mang từ Hồ Quỳnh Hương sang Bùi Anh Tuấn. - Thiệt! – Rang chắc nịch nói. - Mà 1h30 mới bắt đầu

Tròn xoay viết thơ dở dang

020518 Có những ngày bỗng rất muốn được ôm Để tủi hờn gặp dịp tan ra hết Khẽ choàng tay, kéo đầu em vào ngực nép: - Mạnh mẽ lên nào, cô gái của anh! Biết không? Lúc đây em sẽ khóc thật to Rằng: Mệt lắm, sao đường đi mãi khó nhọc Xoa đầu em rồi đặt cằm lên mái tóc - Thế! (Chứ) nhẹ nhàng em chẳng lớn được đâu. 140518 Em gọi anh - người tình duy nhất Bởi chẳng hiểu cách nào hay lí lẽ tại sao không thể quên anh từ lần đầu tiên gặp mặt Anh, em đã thử tìm vài ba người khác em sợ rằng trái tim thuộc về mỗi một người sợ mình sẽ trở thành một cuộc đời: là anh! Thế là, em ngược xuôi bao nhiêu miền khó nhọc, đi tìm mới, đi để quên đời? Nhưng anh ơi, làm sao để biết thay thế một người, em thay cả cuộc đời đi càng xa, em càng nhớ càng gặp gỡ, em lại càng dằn vặt khổ đau Bởi trong em, anh đã trở thành điều gì thật lớn lao là hệ quy chiếu, và...sau cùng là tình yêu. --- Bài số 140518 mình viết trên bè sau chuyến thăm quan Hòn Nưa ở Phú Yên.