Skip to main content

Viết hết bài mà hông biết đặt "tít" là gì hết trơn, Tròn Xoay Viết sáng thứ tư ở quê.

~ 080217

Kỳ nghỉ Tết gần hết. Phải mãi đến vài ba hôm cuối cùng, mình mới nhận thấy có quá trời cái đáng làm, thứ mà suốt hơn hai tuần qua, quanh quất mãi nhưng mình tìm không ra. Thế nên, cái bụng mình đã nhen nhóm ý định ôm đồ vào Sài Gòn sớm hơn, rồi còn cằn nhằn thầm "sao lịch nghỉ Tết của trường ngộ ghê"...

Coi vậy chớ, thời gian khúc giữa cứ lững thững làng nhàng trôi, nên chán; ngày đi thế nào chả ngẩn ngơ, vào lại Sài Gòn thì ba giọt nước mắt lủi thủi tủi thân.

Mấy ngày nay, gác dở mọi thứ, tranh thủ ngấu nghiến mớ sách mới toanh vừa được người ta gửi cho. Cảm giác như được thế giới ôm vào lòng, chi mà kỳ lạ! Chọn được sách ưng ý, phải nói là không dễ dàng chút nào.

Sáng ngày, mới phụ ba được tí chuyện. Má đi vắng. Nhà thiệt hông còn giống cái nhà nữa. Bởi vậy, đâu phải tự dưng người ta nói "ở đâu có bàn tay người phụ nữ, ở đó có gia đình". Còn với mình thì: "đâu có má là ở đó có nhà".

Định viết cái gì đó hay ho, vì ngồi ngay cái cửa sổ đón gió, mát lồng lộng, tiết trời buổi sáng dễ chịu, mà lộn xộn ý tưởng quá chừng. Nên gõ đại vậy thôi...Thiệt chán mình hết sức!

Chép đại mấy câu hát mình nghe sớm giờ vậy. Thấy thích muốn lăn luôn. Hihi

       ~~GỬI  ~ Uyên Ukulele ❤~~

Đây là mình. Thích đọc sách.
Nghe nhạc Uyên Ukulele
"...và chung Quả đất 

nhưng không-chung-chi-cái-khác-hết-trơn.
 
...
Anh cài tay áo giúp tôi
 

Nhưng một lần thôi (mà)
 cái cúc áo nhớ anh quá trời! 
... 
Tôi gửi lời giùm mấy hôm mưa rơi, 

Cái ô nhớ ấm áp của tay anh nữa rồi.
 

Cái ly xanh lá tráng men
 
treo tòong teng trên ba-lô 
hay nhắc anh nhất nhà. 

À là trà nóng đang ngon ghê ôi hít hà
 

Môi đâu, anh à, ghé qua!

Bà đà bà đí bá bá đá đá đa đum"


Comments