Skip to main content

Tròn xoay viết: BÀN VỀ ĐÀN ÔNG

010418
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ kéo dài tròn một buổi chiều, việc đầu tiên là soi gương để xem mình có đang tích cực lên hay ngược lại. Mở tủ lạnh lấy lon bia khui dở, uống tiếp tục. Mình chẳng phải đứa nghiện men hay uống bia như uống nước, kiểu sành điệu và ăn chơi, bình thường chưa bao giờ uống được hết lon. Mấy ngày nay, từ hôm nộp bản thảo lần một, mình tạm gác lại việc viết tiếp, trùng hợp thay rơi vào ngày con gái, chỉ muốn ngủ luôn để không còn cảm giác đau đớn nữa. Vậy nên mình ngủ miệt mài. Thấy cũng không tệ.
Sài gòn mùa này, mùa gió. Đứng ở lầu ba, gió lồng lộng khiến mình muốn có con diều để tung ra bầu trời kia thiệt sự. Ngồi trên chiếc ghế đá, nhìn ra ngoài kia, mong quá đỗi mùa hè và mấy cây mưa. Ở quê ve kêu đậm lắm rồi, Sài Gòn không có ve, nhưng bầu trời nơi này vẫn diễn tả đầy đủ những biểu cảm ấy: như một đứa con nít trông hè!
Hôm giờ vẫn suy nghĩ về một chủ đề thôi: đàn ông tồi. Có thể hơi gay gắt, nhưng đến bây giờ mình chưa thấy một người đàn ông nào tốt cả. Cách tính mỗi người mỗi khác, có kiểu nhắm mắt, đem tất cả điểm biểu hiện của một anh chàng chia bình quân, nếu nhỉnh hơn mặt bằng chung, anh ta được xếp vào loại tốt. Dễ dãi vậy, mình không đồng tình. Với tư cách là bạn bè, đàn ông có thể chơi đẹp, có thể là bạn cừ, bạn tốt. Nhưng nếu xét về tư cách làm chồng, thì dường như chẳng thằng đàn ông nào làm người đàn bà của hắn không đau khổ, chẳng thằng đàn ông nào giữ vẹn nguyên được lời thề lúc trao nhẫn cho người phụ nữ của anh ta. Đàn bà là sinh vật nhạy cảm, quá quắt, nhưng cùng thực, cũng chỉ là những kẻ đáng thương khi mà “trong nhờ, đục chịu”. Đấu tranh bình đẳng giới khi nào mới thành công thật sự vậy? Để người đàn bà từng trải thôi rỉ vào tai người chị em của mình rằng: phải chấp nhận, thằng đàn ông nào chả lăng nhăng, phở là phở mà cơm vẫn là cơm.
??!
Sinh ra là phụ nữ đã là một thiệt thòi, ngay cả để được yêu thương cũng phải thiệt thòi, sao kém cỏi thế nhỉ. Người đàn ông có thể trăng hoa, trong khi vợ anh tuyệt đối không được làm điều tương tự. Mình không nói đến đàn bà hư, mình nói đến số đông những người phụ nữ. Thói đàn ông sau khi chinh phục được một đóa hoa sắc nước hương trời, anh ta hái, đem về nhà. Ra ngoài bệ vệ oai phong, trêu hoa ghẹo nguyệt. Về nhà làm vua một cõi, thích thì vui vẻ, không thích ra chiều hằn học. Đàn bà chấp nhận là đàn bà dưới cơ. Người phụ nữ nhịn nhục, trăm bề một dạ một lòng với chồng con, có thể không được ngọt ngào lắm nhưng chị ta đáng thương và cần được yêu thương thật sự. Các quý ông thử lơi tay một phát xem, chị vợ bị phỗng lúc nào không hay. Các ông có thể càng có tuổi, càng phong độ, phụ nữ họ ngược lại, nhất là phụ nữ khổ. Vậy mà mấy ai ý thức được trách nhiệm của mình, đã hái hoa về, phải chăm, phải bón, phải vun trồng thì hoa mới sống đời ở kiếp, mới đẹp và tỏa hương như đương độ xuân xanh ban đầu. Đàn bà độc mồm là do đàn ông tồi. Chẳng phải có câu: dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, hay sao? Nếu người phụ nữ độc địa trong lời nói là bản chất của họ, thì trách nhiệm của người chồng là phải uốn nắn, chỉnh sửa lại cho ngay. Còn nếu người đàn bà qua một thời gian chung sống trở nên cay cú và xấu tính dần đi, thì đàn ông, xin quý vị hãy xem lại cách sống của mình. Này phụ nữ! Đừng gắn giá trị của mình bằng thằng đàn ông. Đừng lấy đại gia, hãy là đại gia của chính mình. Trái phiếu chính phủ còn có rủi ro, huống gì một tay đàn ông nay thấy mặt vậy, mai lòng đã đổi.
Đấy là một mặt câu chuyện, dạo này đọc lại vụ cà phê Trung Nguyên, rõ ràng: bên cạnh người đàn ông bản lĩnh, sẽ là một người đàn bà bản lĩnh. Trước giờ luôn tâm niệm, càng phấn đấu càng sáng, chân ái không vì tường thành cao mà quay đầu bỏ chạy. Đàn bà lấy chồng, phải sắm cho mình một hợp đồng bảo hiểm, khi chồng không còn thương thì phải tự mình thương lấy bản thân. Sống không ai phụ mình, thì trước tiên mình không được phụ mình. Vừa nãy đọc chuyện chị Gào và chồng, cùng gia đình bé con ngọt ngào của chị í, trải qua bao giông tố mới có thành quả tuyệt vời như vậy. Mình không sợ yêu phải người nghèo tiền nghèo bạc, chỉ sợ kẻ mình yêu nghèo hoài bão, nghèo chí khí, nghèo tình nghĩa mà thôi. Ai đó nói là: con gái thời nay không có thói quen chờ người yêu mình thành đạt (nguyên văn hay hơn nhưng mình không nhớ rõ). Đúng đó mà sai cũng có. Thanh xuân đếm được bao khi cô gái phải tiêu pha cho việc trông ngóng sự trưởng thành của người mình yêu. Rồi đánh cược: hoặc thành hoặc không, mà dẫu có thành thì liệu đi cùng nhau được bao lâu. Chẳng phải không đâu câu nói: “khi bình yên người ta thường quên những lời hẹn thề trong giông bão” trở nên viral…

Bản thân mình khi đặt niềm tin vào ai đó, bằng tất cả sự cố gắng, mình luôn mong muốn và sẵn sàng hỗ trợ để bạn ấy nên tốt hơn, thành công và giỏi giang hơn. Lợi ích khi yêu là học một mà được hai, là một vốn bốn lời. Đấy là căn bản, là cốt lõi mà khi yêu mình luôn quan niệm hàng đầu. 




Comments