Skip to main content

Tròn xoay viết: Họ yêu nhau, một tình yêu rất khác

100518

Mỗi người mình đây, đều có những niềm tôn nghiêm cần được giữ gìn. Bản thân người đang gõ mấy dòng này cũng vậy, coi niềm tôn nghiêm ấy là căn bản sống, là giá trị tuyệt đối duy nhất của cả một đời người.

Nhưng khi niềm tôn nghiêm vì một lí do nào đấy mà không còn, liệu ta có nên trừng phạt bản thân mình hoặc người khác bằng một cái chết?

Câu trả lời là không.

Cũng chẳng biết may mắn hay run rủi, mà cuộc sống đưa đến cho mình nhiều trải nghiệm có lẽ hơn người ở một chừng mực nhất định. Hoặc cũng có thể chính cái cách mà mình cảm nhận những trải nghiệm ấy không giống người bình thường.


Ai đó đã ví von rằng: "cuộc đời giống như một sợi xích dài, niềm vui nỗi buồn vốn là những mắt xích đan xen. Nên là khi gặp chuyện buồn tôi thường cho qua đi, vì hy vọng và chờ đón mắt xích tiếp theo, đấy chắn chắc sẽ là niềm vui". 

Trong "Cảm ơn tôi đã đủ dũng cảm" có một câu như thế này: "Chỉ cần còn được sống thì điều tốt sẽ đến". 

Bằng một ý hiểu nôm na nào đó, rõ ràng sự-không-như-ý là kẻ phá hoại thật sự, nó làm nên bao nhiêu khổ đau. Nó màu xám hoặc màu đen, hoặc là một màu nào đấy: tối, đậm và ngộp hơn cả đen nữa. Ta lấy gì để bù đắp nó đây?

Lấy tình yêu.

Họ yêu nhau, một tình yêu rất khác. 
Tình yêu có thể làm tan nát con tim họ ra hàng trăm lần 

Hãy dùng yêu thương để hóa giải muộn sầu, khâu vá nỗi đau.

Suy cho cùng, những cuộc tìm nhau thường diễn ra ở cuối đường, lúc mà bão giông đã tắt từ nửa phần trước của đời người. Dù chưa hẳn. Thì có phải là họ đã nhận ra "mọi thứ quá ngắn ngủi để có thể chừa chỗ cho hờn giận". Đôi khi nhận ra từ lâu rồi, nhưng họ phủ nhận vì tôn nghiêm!

Tha thứ cho nhau đi. Tha thứ cho nhau là tha thứ cho chính mình.

Mọi chuyện trên đời đều có cách giải quyết. Im lặng, cố thủ trong phán đoán cá nhân không là cách, mà là con đường dẫn đến lối cùng. Ngồi lại nói ra lòng nhau, bằng sự chân thật: đừng chỉ có nói mà không làm, bằng bình tĩnh: đừng để nước mắt chen ngang, bằng niềm tin: cách quả quyết và dứt khoát. Còn nếu mà khó quá không làm được, hãy viết thư tay. 


Đừng để hiểu lầm giết mất một tương lai.

Còn người lỡ đánh mất tôn nghiêm, đừng chết. Hãy sống tốt để tìm lại.


Comments

  1. "Còn người lỡ đánh mất tôn nghiêm, đừng chết. Hãy sống tốt để tìm lại."
    Bài viết hay và một dòng kết để ngẫm!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn đã để lại lời nhắn cho blog. Cảm ơn sự tử tế này từ Tuan Anh!

      Delete
  2. "Nếu mạng sống là cây thì sự tôn nghiêm là rễ cây.
    Nếu mạng sống là nước thì sự tôn nghiêm là dòng chảy.
    Nếu mạng sống là con đại bàng dũng mãnh thì sự tôn nghiêm là khả năng bay lượn.
    Sự tôn nghiêm thật sự là chất lượng tồn tại của con người. Chứ không chỉ là hình thức tồn tại."
    trích từ: http://www.nguyenvanvuong.com/2013/10/ban-hien-su-ton-nghiem-cua-ban-nhu-nao.html

    Phần lớn người đời thường đề cập về "tình yêu và lòng tự trọng", nhưng có lẽ đây là lần đầu bản thân mình được thấy 1 khía cạnh về sự "tôn nghiêm và tình yêu".

    Vâng, cảm ơn người viết!

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...