Skip to main content

Tròn xoay viết: Bỗng một ngày hạnh phúc phải đi xin phép ai?

Em tìm anh như người đi tìm bóng: khi biến mất, lúc in hằn rõ rệt. Ngay cạnh bên, chẳng thể nào chạm đến. Khúc tình này, em cất vào lãng quên. (tự nhiên thấy thương chiếc bóng, nên làm thơ tình =)) bỏ qua nếu hông giống thơ lắm, bạn nha, haha)---Anh bảo em, đời người như bản nhạc: không chỉ thăng, mà còn cần dấu giáng. Em lại thấy anh như người đi hát, còn em vô tình là một bài hát: anh từng ca.(này là một bài khác bài trên kia đó)

Một đôi câu thơ 💬💬💬
----

Ngày trước bắt gặp câu nói: "Ta hãy can đảm nhìn ngay sự thật; có nhiều kẻ họ sống hết sức hạnh phúc trong sự ngu dốt và ở không của họ"” – trích Tôi tự học. Thoạt đầu, mình đã bật cười thành tiếng rõ to, do sự châm biếm quá ư duyên dáng của Nguyễn Duy Cần. Nhưng về sau, kết thúc cảm giác thích chí tức thời, là một cơn lũ nghĩ suy  ập đến trong đầu. Ở một góc độ nào đó, mình không đồng tình với tác giả. 

Đoàn Minh Phượng có viết trong Và khi tro bụi – truyện ngắn mình thật sự yêu thích bởi lối văn chương trôi vào lòng người với chất chồng những suy tư của cô, một cách nôm na theo ý nhớ, rằng: thế giới này không là thế giới, mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó. 


Vậy thì, chẳng phải đích đến của mỗi hành trình, cuối cùng sẽ là cảm giác thỏa mãn của ta về nó thôi sao? Ở một chừng mực nhất định, chỉ cần bạn tiến bộ hơn so với nguyên bản chính bạn một giây trước, bạn cũng đã sống một cuộc đời đáng sống. Còn ngu dốt hay không, lấy căn cứ gì để đánh giá nó, khi mà kiến thức vốn dĩ bao la, còn con người ta sinh ra đã không thể vẹn toàn. Bạn đam mê thể thao thì làm sao ép mình đứng đầu lớp về những môn học bản thân không hề hứng thú?

Thế nên là, đừng trao cho ai cái quyền đánh giá và phán xét bạn có nên hạnh phúc, hoặc bạn có xứng đáng hay không. Bởi đơn thuần, thang chuẩn của mỗi người một khác, bạn chẳng thể và tuyệt đối không nên lấy thế mạnh của người khác để đo kè với nhược điểm của bản thân. Đau khổ như vậy, nào đáng? Không làm được thứ người khác có thể, không có nghĩa bạn chẳng có giá trị gì trên đời. Chỉ cần bạn đã làm hết sức, là đủ.

Có đôi lần dựa vào đánh giá của người ta, mà tôi đã quay lưng với chính cảm giác của mình”

Bạn đã từng như vậy chưa?

Đã đôi lần, nghĩa là hơn một lần như thế. Hơn một lần, nhiều lần hoặc thậm chí là luôn luôn sống trong những tình huống kiểu đấy: Dằn vặt và khổ tâm.

Một gia đình trẻ, nghèo, ôm ấp nhau mà sống. Họ hanh phúc và bằng lòng với cuộc sống co kém ấy, cho đến khi lời gièm pha của người ta theo gió thoảng mây bay, lọt vào tai họ rằng: hạnh phúc gì nổi trong cái cảnh túng bần, ăn cơm chạy bữa, nhà mướn nhà thuê như thế.

Ơ, sao lại không?

Và rồi, người trong cuộc lập tức nghi ngờ thứ hạnh phúc mà mình cảm nhận được. Họ dò xét lòng, cắn đắng người thương. Hạnh phúc đó có được định nghĩa đúng chưa? Hục hặc, nghi kị và cảm giác đổ vỡ bắt đầu.

Thật đáng sợ… Sức công phá của dư luận, thật đáng sợ.

----

Ở một diễn biến khác, cùng bàn về hạnh phúc. Mạng xã hội sản sinh ra với mục đích hết sức nhân văn: là công cụ kết nối mọi người. Thế nhưng mà, "cái gì đẹp thì thường kèm với nỗi đau". Vấn đề gì cũng sẽ có cái bóng đằng sau, đầy phản diện và tiêu cực. Mạng xã hội trở thành nơi người dùng phô trương bề nổi của họ. Rồi hiển nhiên, khiến người ta lom lom nhìn vào cuộc sống rực rỡ, lung linh như minh tinh của người khác và ôm vết thương lòng - ngày một lớn...cho đến khi nó trở thành cả một chứng bệnh được gọi mặt đặt tên đàng hoàng: trầm cảm. Sử dụng mạng xã hội với một tâm thế biết lý biết lẽ, người ta quan niệm: không ai muốn tiếp xúc với người tiêu cực. Bản thân phải mạnh mẽ, phải luôn thể hiện những gì lạc quan nhất, còn niềm đau gói ghém giữ riêng mình.

Thế rồi sao?

Những gì bạn thấy có phải là tất cả? 


Đương nhiên không rồi. Mảng tối của cuộc sống được nhẹ nhàng ém nhẹm. Mạng xã hội bềnh bồng những thông tin cuộc sống tươi đẹp, một chiều một mặt. Bản thân ta thì biết rõ chính mình, nhưng biết được bao nhiêu về người khác? Những thứ họ phô diễn, có chăng là một đôi lúc nào đó xảy ra trong tiến trình sống từ ngày này sang ngày khác của họ. Có hoàn toàn là cuộc sống của người ta đâu! Đem những sự vật, hiện tượng vốn lệch nhau rất xa, rất xa này ra để so sánh, làm sao mà không rơi vào khủng hoảng cho được, bạn ơi.
---

Vậy thì, đâu là việc nên làm?

1/ Kiểm soát tiến độ của chính mình.

Thỉnh thoảng ngồi lại nghỉ ngơi tí xíu, ngắm nhìn lại quãng đường mình vừa đi thêm. Dứt mình ra khỏi cắn rứt, cố gắng. Khi không nghĩ được gì, trống rỗng bao trùm lấy não bộ, hãy viết ra. Một câu hỏi - một câu trả lời, từng chút từng chút một, rõ ràng và dứt khoát. Khi đó, bạn thực biết mình đang đứng ở đâu, từ đó có thể tự động điều chỉnh mà không cần bất cứ sự phán xét của ai. Mình nhắc lại là phán xét, không phải góp ý. Lắng nghe là cần thiết, nhưng đương nhiên cần chọn lọc.

2/ Khi dùng mạng xã hội, xóa ngay những người luôn gây cho bạn cảm giác tiêu cực, dù cho đó là bạn bè của bạn đi chăng nữa. Kết nối rất quan trọng, nhưng liệu cứ đà này, bạn có chết trước khi nhận được lợi ích từ mối quan hệ đấy không?

3/ Kích thích giác quan: tập thể dục, chơi thể thao, hay lười quá thì...đi dạo tà tà, ăn một cây kem hoặc thức uống gì đó ướp lạnh (nếu như họng bạn ổn định, không ốm đau).

4/ Du lịch một mình, hoặc với một ai đó vẫn cho bạn cái cảm giác một mình, tự do tự tại.
---
Đương nhiên, blog sẽ còn dài ra nữa, vì chủ đề này nói ngày một ngày hai, làm sao hết được. Tạm dừng ở đây một vài hôm nhé.

210518

Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...