Skip to main content

Tròn xoay kể chuyện: SÀI GÒN ĐAU ĐẺ, THẤY THƯƠNG NHƯNG PHẢI CHỊU

070317

Sớm mai trời không nắng gắt, kiểu thời tiết dạo này cũng không biết mô tả làm sao, ba hồi nì bảy hồi nọ; chỉ nghe cái âm thanh xổn xảng nơi xóm chợ là vẫn đều đều như bao ngày.

Mấy nay, theo cái chỉ thị gì đó của thành phố, công cuộc quét sạch vỉa hè làm rần rần, làm quyết liệt. Báo chí cũng đăng nhan nhản tin chú Hải làm ở khu quận 1 dứt khoát và mạnh mẽ như nào. Người thì tung hê, kẻ thì kịch liệt lên án. Sao cho vừa lòng người? 

Nhà mình ngay trong chợ, chắc là chợ tự phát, vì bà con như bu dọc theo con đường nho nhỏ để buôn bán, duy chỉ có một mảnh đất be bé (kiểu chợ quê) nằm tần ngần đoạn giữa khu. Ấy thế nên, từ dạo xe thùng của quận hốt đồ của mấy bà mấy cô, là mình nghe được rõ mồn một cái tâm tình, cái nỗi lòng của họ. 

Chị sữa đậu nành bị dí, phải chui tọt vào cái hẻm nhỏ xíu xiu đối diện chỗ thường khi..để nấp bán. Chị than trời: - Ế quá, đẩy xe vào đó bán đâu được nhiêu đâu. Rồi chị tìm cách lách, đô thị đi qua rồi chị canh me trồi ra lại.

Sáng nọ, còn đang ngái ngủ, mình đã nghe mấy giọng rổn rảng ngoài trước, họ bàn tán, họ chửi bới, họ rỉ tai nhau: - Bọn nó hung dữ như phát xít.

Hôm nay, bà đi chợ về, bà nói ở khúc nào đó mình không rõ, có bà bán trái cây đang tay đôi hầm hố với mấy chú đô thị. Bà ấy không phải dạng vừa, tay cầm con dao nhá nhá: - Thằng nào nhào vô là tao lụi...

Trời ơi, sao mình thấy giống cảnh chị Dậu cùng được kiệt lối vầy nè...

Trước nhà mình có bà bán chè và chị bán trái cây, nếp bán buôn của họ cũng phải thay đổi theo cái chỉ thị của thành phố, sáng sáng họ chật vật hơn để xếp đồ sao cho gọn. Trong khoảng không gian cũng bấy nhiêu mét vuông, họ lục tục chạy vào chạy ra, canh sao cho cái sạp, cái xe hàng của mình không bị khuất:  - Bán buôn như vầy thì cực quá, người quen người ta còn biết chỗ, chứ khách lạ thì chỉ có tuột luốt đi qua...Họ hông có thấy mình, còn mình phải lui vô chứ không là đô thị hốt...

Chính quyền thành phố làm hùng hổ, mạnh mẽ đặng để sinh ra một đứa con mới, một diện mạo mới: văn minh và tốt đẹp hơn. Mà đúng thật, để có được nó, cái giá phải trả là những quyết liệt và đau đớn hệt như cơn đau đẻ vậy. Không thể dây dưa, cà cưa như ốm nghén, không nặng nề lụp cụp và trì trệ như bà thím mang thai; đau mấy cũng chịu, phải dứt khoát thật sự, phải rặn cho lòi đứa con này ra...

Điều tốt đẹp, ai mà chẳng muốn thế?
Nhưng mà đau đớn quá.
Nhìn mấy bà con tiểu thương hằng ngày ôm hết nỗi lo bán ế, nay lo chất chồng lo, thêm một nỗi lo mang tên đô thị. Lòng yên sao đặng?
Mình lẹp bẹp ra khỏi nhà từ hồi sớm.
 Đi đến khu chợ Phạm Văn Hai, thấy xe đô thị dựng đó,
mấy chú công an rồi dân phòng đúng đầy ngất vỉa hè. Thế là câu chuyện này
trôi theo dòng suy tư của mình suốt con đường từ Tân Bình đến Gò Vấp, rồi vòng ngược lại.
Mình chỉ ước sức, lúc đó mà có ngay cái gì cho mình chép lại những nghĩ suy đó.
Vậy thôi hà...


Thương lắm mấy gánh hàng mà trên đó na thêm là nheo nhóc cả một gia đình. Hàng trước nhà, bà chè đã xăm xắp tuổi sáu mươi, ngày ngày bà lụi hụi lúc 2,3 giờ sáng, nấu cho đủ năm món chè, đặng bán mà lo tiền trả nợ, cái món nợ do đứa con trai ham mê cờ bạc gây ra. Chị bán trái cây cũng một nỗi niềm riêng. Chị tên Huyền, đẹp vậy mà bị người ta gọi chết tên: "Bưởi ơi..." Cái nghiệp nó vần vần cuộc đời con người mới dữ dội và ghê gớm làm sao, nó thay đổi không chỉ cái tên mà thiệt nhiều những thứ khác nữa. Chị mua đi bán lại ít trái cây, nuôi cả nhà gồm mẹ chồng và hai đứa con trai, đứa lớn không lo học chị buồn lắm, mặc may còn đứa nhỏ nó thương mẹ, nó chịu học. Chồng chị làm cái chi không rõ, chỉ biết không cho vợ ăn ngon mà toàn cho ăn đòn. Trăm bề dồn nén lên người phụ nữ miền Tây, săn sóc mẹ chồng còn bị bà đối xử không ra gì: - Đời mà, ai hiền hơn thì bị bắt nạt. Chị cười buồn nói nghe.

Và rồi thì...
Triệt để không cái công cuộc này. Khi đô thị còn thì người ta dẹp, lúc đi rồi họ lại dọn ra, đâu vẫn vào đấy, ngày nào cũng vậy: - Lay lắt qua ngày mà kiếm chén cơm...


Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...