Skip to main content

thứ gì đó tích cực được đơm lên

Rời công ty lúc ánh sáng của ngày vẫn còn tươi, tự hỏi có ranh giới nào giữa ngày và đêm không, khi mà đèn điện đã giăng mắc khắp phố phường dù trời chưa kịp tối. Bầu trời tháng sáu cao và phân tầng dễ chịu, hay là do tâm trạng mình nhẹ nhõm cũng không chừng? Đi trong lòng những cơn gió đang cuồn cuộn mớ hơi nước mọng căng, rõ mồn một thức cảm thái mát từ da mát vô tới dạ, sảng khoái tinh thần. Phóng xa tầm nhìn sang phía bên kia cầu Calmette, vòi rồng đang đổ một dòng xám xịt xuống quận 10, hoặc khu nào quẩn quanh đó thôi. Mình chợt ước, con người ta cũng có thể xả lòng mình ra như cách vòi rồng tuôn mưa xuống, khi mà hơi nước đã đủ nặng rồi. Làm công việc liên quan nhiều đến sức khỏe tâm hồn, mình vẫn luôn cố gắng truyền tải tới khách hàng rằng, vấn đề không nằm ở việc người này có thể chịu căng thẳng tới đâu, mà là ở chỗ họ đối mặt với những căng thẳng ấy và giải quyết chúng bằng cách nào. Chúng ta không thể cầu mong cho cuộc sống mình toàn những điều tốt đẹp. Vốn dĩ không có sự tồn tại của một cuộc sống như vậy ở trên đời. 

nguồn: @Saigon Emoji
Mình cảm ơn vì hơn bao giờ hết, mình đang có một đôi mắt sáng rõ để ngắm nhìn những chuyển động của sự sống xung quanh, cùng với một tâm hồn đủ nhạy cảm để thưởng thức mọi thứ đang được bao gồm ở trong đó. Có những ngày giác quan sẽ không được như thế, còn tâm trí lại lang thang đến một vùng nào mất hút tăm hơi, trống rỗng từ đầu óc đến cảm nhận, mọi thứ cứ trôi tuột qua, không thèm vướng lại ở những thắc mắc mình đặt ra cho vấn đề đang tiếp diễn. Rồi mình hiểu, đó là một phần nhỏ của chu kỳ mà mỗi người đều sẽ có, chuỗi ngày của chúng ta đều có vòng lặp riêng. Thời gian tuyến tính theo cách con người đo lường đong đếm nó, nhưng sẽ là phi tuyến tính ở khía cạnh vận động của thực thể đang sinh tồn. Thế nên là nếu rỗng không, đừng hốt hoảng, hãy để mặc nó thôi, cơ thể đang tự điều tiết những gì nó kiểm soát được. Sau thời gian ấy, ta sẽ sớm gặp lại chính mình: biết nghe, biết hiểu, biết nhìn, biết nhận, đầy quen thương.

Sự thông thái không đo lường bởi việc bạn đã từng trải bao nhiêu chuyện và gặt hái kinh nghiệm phong phú tầm cỡ nào. Nó biểu diễn ra ngoài qua cách bạn đặt câu hỏi. Hầu hết mọi thứ, nhất là lời khuyên, mình nghĩ nên biểu diễn chúng dưới dạng câu nghi vấn. Phần trả lời sẽ tự được điều chỉnh phù hợp bởi chính đối tượng nghe. Có những cỡ giày mà bằng cách này hay cách khác, bạn sẽ mãi không xỏ chân vào được.

Gần đây, người kia hỏi mình: rốt cuộc công việc của bạn này là gì? Hẳn họ thấy tò mò với lối sống văn nghệ mà mình đang phô diễn. Mình trả lời, "dream job của tui là storyteller, tui muốn viết để chữa lành". Vì mình biết qua mấy câu chữ như thế này, sẽ luôn có thứ gì đó tích cực được đơm lên, chưa kể cho người mà là cho mình trước. Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với Dzoi hôm nọ, mình đã rất hào hứng chia sẻ rằng: dẫu không theo nghiệp coaching đường đường chính chính, sống hết mình trong mỗi vai trò hiện tại, cũng có thể truyền cảm hứng được mà đúng không? Và mình đang viết để tiến gần hơn tới những điều mình mong muốn.




Comments

  1. Biết tấm hình của em làm anh liên tưởng đến điều gì không ?
    ...
    Là khung cảnh của chiếc xe mà Ron ăn trộm của bố chở Harry đến Hogwarts :)))

    ReplyDelete
  2. Câu này chạm tao một cách kì lạ Châm ơi!
    "Và mình đang viết để tiến gần hơn tới những điều mình mong muốn."

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...