Skip to main content

lấy thăng bằng

Không có ý định khóc; không ngờ khóc đỏ gay mặt mũi. Một buổi học tiết lộ quá nhiều bí mật đi.

Những ngày qua, gần một tháng trời, mỗi đêm mình đều viết ba mục tiêu của mình xuống giấy. Tháng mười năm nay thật đáng kì vọng.

Mình không quan trọng bước đầu bản thân có đúng không. Vốn dĩ cái nhìn của ta là bất toàn và đôi khi thật nhiều cảm tính. Còn tri thức đâu dễ ngày một ngày hai học là hết. Phán đoán sai rồi, thêm một cơ hội hoàn thiện được mở ra.
ảnh của Thành
Trong cuộc sống tuy ngắn nhưng chuyển động không ngừng này, (ngoài hít thở ra) hoạt động nào chiếm nhiều thời gian nhất?

- Có lẽ là việc lấy thăng bằng.

Đọc một quyển sách hàn lâm học thuật; mình phải cân bằng cảm xúc qua một tập tản văn, xen kẽ. Ngồi văn phòng một tuần năm ngày và một ngày tám tiếng; mình phải cân bằng việc phát triển cá nhân qua lớp học luật, tham gia ban tối và cuối tuần. Hay để cân bằng với những nỗi buồn hằng hà sa số - dễ thình lình bám quặp lấy tâm tư, mình tập cách sống như thể là mặt trời, chọn lan tỏa niềm vui và những điều tích cực.

Không cố biến mình thành phiên bản hoàn hảo nhất: chỉ có mặt đẹp mà không tồn tại lát cắt tối đen. Sống, về mặt cảm xúc nên chăng cứ thuận theo tự nhiên, có vui ắt có buồn; có hài hòa, êm đềm cũng sẽ có những bế tắc, đớn đau. Mặt chữ tuy mưu cầu sự thanh thản, không có nghĩa ngoài đời thực tuyệt đối ôn hòa, không giận dữ hay phải mãi khiêm nhu. Mình cho phép bản thân như thế, đầy đủ cung bậc cảm xúc. Người khác hiểu hay không, thời gian là câu trả lời đầy đủ nhất. Có đôi lần dợn lòng hỏi: liệu vậy sẽ tổn thương? Cứ trong suốt như thủy tinh, thật dễ bị người ta nhìn thấu. Nhưng thấy thì thế nào? Thành công chẳng phải là công việc nội tại của mỗi người đó sao?

Viết đến đây chợt nhớ trong đầu một dẫn chứng, thật không thể phân định được quyển sách nào chứa đựng dẫn chứng ấy, bốc ngẫu nhiên trên kệ một quyển, mở ra lần đầu đã trúng phóc điều đang cần tìm... nói gì được nữa đâu: Mình tin vào luật hấp dẫn.

"Mấu chốt không phải là chôn chặt sự tức giận lại, mà phải là giải phóng nó... Những người được nuôi dạy rằng "không được phép tức giận", dù bản thân có đang giận dữ thế nào thì họ cũng thường có xu hướng khóc lóc phiền hà. Điều này chủ yếu thấy ở phái nữ. Mặt khác, những người được nuôi dạy rằng "không được phép buồn", dù có đang thực sự buồn đến đâu thường có xu hướng bộc phát thành sự tức giận. Điều này thường thấy ở nam giới".

"Để vượt qua được mất mát, nỗi buồn là cảm xúc cần thiết".

Hay ở một cuốn khác: "Rồi lớn lên, già đi, với nhiều mất mát, người ta sẽ sợ đau. Hoặc có đau cũng cố nén, không khóc. Bởi lý trí quen sợ rằng khóc là yếu hèn, ủy mị. Nhưng kiểu gì rồi cũng khóc thôi, dù nước mắt có chảy ra ngoài hay không. Khóc nhè, là được trở về bản nguyên sơ sinh của đời mình. Khi lạc lối, cứ trở lại điểm ban đầu. Đừng đặt nhiều lòng tin vào lý trí, vì lý trí thường lầm lạc".

Nên cứ thả lỏng đi. Điều gì thực sự muốn, xứng đáng thì sẽ đạt được thôi.

Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...