Skip to main content

Tròn xoay viết: Nghĩ là vậy, mà toàn trật đúng không. Hãy nghe và tôn trọng

090818

Mình nghĩ câu chuyện này nguyên một con đường dài, nếu đến công ty sớm thì mình đã viết ra, không phải đợi mãi đến cuối ngày như này. Chắc là do mải nghĩ nên mình không thèm đi nhanh, với lại đường phố sáng nay cũng kẹt xe nhiều hơn nữa. Lúc này thì, thật sự mình chỉ cố viết, với hy vọng là đương độ gõ gõ, ý tưởng sẽ lại ùa về.

Tới đây rồi, vẫn chưa nhớ phải bắt đầu từ đâu. Vậy chắc mình làm mới hết lại, ừ thì phải thế thôi.

Mấy nay lạ lùng lắm, mình bắt gặp vài con người với những câu chuyện khác nhau, nhưng đều quy về một mối: chuyện người ta áp đặt đánh giá của mình lên người khác.

Ở công ty mình, có một anh X hỏi: -em học Ngoại thương hả? Mào đầu cho một tràng dài những màn vấn đáp mà không cần câu trả lời từ mình, nào là: Sao em không đi du học, anh thấy mấy khóa abc xyz ở nước này nước kia. Sao em không thi MNCs, ở đó có nhiều cơ hội hơn, blahblah đủ :) Có, mình có tất cả các đáp án cho những nghi vấn từ anh, mà rất tiếc là nghi vấn của anh chỉ mang tính chất cảm thán và tự bạch, nó không dùng để hỏi. Vài câu đầu mình có đáp lại, anh lắc đầu ra vẻ: không, không ăn thua đâu em, ý của anh mới đúng. Vậy là mình để anh tiếp tục tâm đắc cái ý nghĩ một chiều của anh, mình ngồi ăn không nói thêm câu nào, dù trong người cũng hơi "nhiệt" một chút - kiểu không hiểu sao có một người như vậy trên đời. 

Rồi một hôm nọ, mình thấy bạn Y kia đăng tản mạn gì ấy về việc mấy em nhỏ đang vui mừng làm thủ tục vào trường đại học, bạn nói đại loại: - Thấy mấy em nó vui, mà bạn thấy tội cho chúng. May mà năm xưa bạn không học đại học, không thì phí mấy năm cuộc đời.

Anh X và bạn Y thương mến, người viết có vài dòng muốn nhắn gửi hai người, nếu có đọc được, rằng: Quan điểm và trải nghiệm của mỗi một người là hoàn toàn khác nhau. Người ta có một cuộc đời để sống, người ta có một cuộc đời để nhận ra. Và cuộc đời của người ta không là của ai khác. Xin đừng đánh giá đúng sai, tốt xấu - nếu không thể dùng cuộc đời mình để sống cho người khác. Cái có thể và nên làm là lắng nghe và tôn trọng.

Quay lại câu chuyện của anh X bằng một chút nhận định cá nhân của mình về ảnh: X là một con người chủ quan, tôn thờ nhận định cá nhân - mà cũng không mấy cá nhân, vì nhận định ấy vốn dĩ xuất phát từ nhận định của đám đông - ngoài ra, anh không là một con người nhìn thấy cơ hội từ những điều nhỏ bé, vì anh lỡ đóng khuôn suy nghĩ mình mất tiêu rồi. Nhân tiện, mình cũng kể về cơ duyên mình đến với công việc đang làm một chút: Sau khi nộp luận văn, mình có một tháng để đi chơi, nghỉ ngơi chờ kết quả, trong lúc đó, mình nộp CV đi vài chỗ với tầm hai vị trí mục tiêu. Thực ra, mình có sẵn hai offers công việc, nhưng vì nhiều lí do, mình cảm thấy muốn tìm đâu đó (theo đúng nghĩa đen) một công việc thích hợp hơn. Thời gian nằm dài người, mình cũng lo ra dữ lắm, mình đọc nhiều bài viết về tình trạng của mình lúc đó, cả lúc trước đó - khi đi làm ở công ty cũ. Mình nhận ra, mình chưa biết quý trọng một công việc, với cả, mình chưa thực sự hiểu đúng bản thân. Nếu ai đó đang phải đối mặt với việc đắn đo chọn một công ty, hay một vị trí để gắn bó lâu dài, mình khuyên các bạn nên tìm hiểu bản thân mình nhiều nhiều nhiều hơn nữa, trước khi săn việc và rải CV. Thay vì nôn nóng nhìn bạn nhìn bè, hãy nhìn vô thực tế chính mình, để tìm ra được: mình là con người như thế nào, mình có những đặc điểm tính cách gì, khả năng của mình có thể đáp ứng công việc nào, và đáp ứng tới đâu. Nếu tìm ra, thì bạn đã điền được vế bên phải của phép "matching", để trở thành một nhân viên vui vẻ với đời sống văn phòng, vế còn lại, sẽ là văn hóa công ty và yêu cầu công việc. Hiểu được mình, bạn sẽ tự trang bị được vũ khí, đánh đâu thắng đó, miễn là bạn thấy thực sự đam mê. Có thể vẫn thất bại đôi lần đầu, bạn vẫn sẽ có bài học đúc rút ra, đến một thời điểm chín muồi, cơ hội sẽ đến và bạn nắm bắt được ngay, như một điều tất nhiên vậy đó.

Mình có dự định hết. Thế nên khi anh X hỏi, mình đã định hào hứng trả lời...nhưng không được nói ra. Công việc mới cho mình biết bản thân mình rõ hơn rất nhiều, khi đi học mình có thể làm tốt tất cả mọi thứ bằng sự nhẫn nại và tập trung, mình có chiến thắng, có thất bại, thế nhưng nhìn lại thì bốn năm đại học, mười sáu năm đèn sách cộng một năm rưỡi mẫu giáo, quả là một cuộn video kí ức tròn trịa. Mình có background ổn, mình có một bảng điểm đẹp, một ngoại hình sáng, một vẻ ngoài nhanh nhảu và chăm chỉ tiếp thu. Vì thế, đôi khi mình có cả sự ảo tưởng, rồi mình ép bản thân phải đáp ứng được đúng những ảo tưởng đó, cho đến lúc bị cuộc đời vạch mặt huỵch toẹt ra, mình như bước hụt một chân, và mình rơi. Thực sự, mình là con người bình thường, cũng sẽ thuộc vào đâu đó một nhóm tính cách nhất định, được phân chia theo một cơ sở tâm lý học nào đấy. Mình cũng có điểm yếu, có sở đoản, có việc làm hoài mà vẫn kém. Học là một chuyện, mình kém nhưng mình bền, mình sẽ đi lên; còn đi làm nhiều khi nó khác: không chỉ dừng ở chuyện phát triển bản thân, đi làm mình phải tạo ra giá trị, nhất là khi làm việc nhóm, để tối ưu hiệu suất của cả tập thể, mình sẽ được phân công cho nhóm nhiệm vụ có thể làm tốt  hơn các thành viên khác. Tóm lại là, mình biết lượng sức mình mà chọn các phương án phù hợp với bản thân, bước đi của mình cũng sẽ chắc hơn. Có điều anh X không  thèm nghe, làm mình buồn rượi với thiệt nhiều khó hiểu.

Còn bạn Y, mình không hiểu thế nào là "phí mấy năm" như bạn nói, vì mình thực sự tận hưởng thời gian là sinh viên. Có thể bạn ra đời va chạm sớm, trong khi chúng mình từng ấy năm vẫn chong đèn đọc sách, lúc bằng tuổi bạn sẽ kém cỏi hơn trong cách ứng phó với thực tế. Nhưng đó là mở đầu câu chuyện, về sau này, chưa chắc ai đã hơn ai, nên bạn đừng vội tội nghiệp mấy em, rồi đăng đàn rồi làm tổn thương tụi nó, tụi nó đang vui. Vô trường đời rồi, hẳn bạn cũng hiểu những tàn nhẫn thương đau ngoài ấy. Chẳng phải là, con người ta vẫn luôn mong muốn quay về thời bé thơ, hay thời áo trắng vô lo vô nghĩ, hay sao? Vậy thì cớ gì, phải ép trái cây chín sớm, làm chi? Cơ thể mình này, cũng có người chịu được nóng tốt, người thì thích lạnh hơn. Cốt yếu là, hiểu mình đang làm gì, làm hết sức mà thôi.

(còn phần kết)



Comments

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...