Skip to main content

Tròn xoay kể: Chuyện toàn dân ăn mừng chiến thắng

ĂN MỪNG CHIẾN THẮNG

Khoảng 17 giờ chiều 23/01/2018, đội tuyển U23 Việt Nam vừa có màn thắng kỳ tích trước Qatar, xuất sắc giành một vé đi vào chung kết giải bóng đá Châu Á. Người Việt ăn mừng, mà ngộ nghĩnh thay, kiểu ăn mừng gọi là đi bão của từng lớp thanh niên tràn ngập phố phường, lại làm cho một bộ phận dân Việt khác cảm thấy ái ngại và ám ảnh. Họ sợ.

Ngồi trong quán nước từ sáng để sử dụng wifi, mình cũng không khỏi háo hức đón chờ diễn biến mới của trận đấu bán kết giữa nước nhà và đội bạn từng giây, từng giây một. Thế nhưng mà, thức âm thanh hô hoán bất chợt nổi lên (và không dứt) ở ngoài kia, đã mạnh mẽ thúc giục mình khăn gói ra về, trước khi quá trễ. Truyền hình trực tiếp trận đấu chắc còn tầm 15 phút mới hết sóng, ấy vậy nhưng, khắp đường phố, thanh niên, trung niên đua nhau reo hò. Người đứng dưới lề cởi áo, cầm cờ thi nhau phất và hét lên. Kẻ hành quân bằng xe, vừa lao vừa bóp còi inh ỏi. Kiểu ăn mừng mới đinh tai nhức óc và nguy hiểm làm sao.
Kết quả hình ảnh cho qatar

Người Việt lâu lắm rồi mới “sướng” một màn ra trò như vậy thì phải. Đúng, không thể phủ nhận niềm vui chiến thắng mới xúc động và lan tỏa dường bao. Hình ảnh các chàng trai chiến đấu cho đam mê, cho lý tưởng, cho tình yêu, cho niềm tự hào dân tộc; và hơn khi nào hết, những chiến đấu ấy đã mang lại hoa quả ngọt ngào, thật là vĩ đại và tuyệt vời! Trái tim bạn có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, nước mắt cũng trào ra vì hạnh phúc, giọng cũng đã tắt đi vì những pha hét bung banh nhà cửa. Bạn vui chung niềm vui to bự ấy, nhưng niềm vui cũng nên có chừng mực.

Cách ăn mừng chiến thắng như thế này, có khác gì bạo động không?
Không hiểu sao, mình bất an nhiều hơn là vui mừng. Vừa chạy mưa, vừa chạy làn người sẵn sàng ùa ra đường bất cứ lúc nào, mình luống cuồng mà trong lòng thì khẩn khoản: Lạy trời, cho con về đến nhà bình an, mặc dầu đoạn đường từ quán về nhà chỉ hơn 1,5 cây số.
Có thực những con người đi bão đang vui mừng đến mức ấy? Không phải là họ đang cố tỏ ra kịch tính và cường điệu hóa cảm xúc thật lúc này, đúng không?

Nguyên nhân nào tạo ra làn sóng ảnh hưởng mạnh như vậy?
Quay lại một chút trước màn diễu hành bầy đàn và hoang dã, ngày nay, dự báo thời tiết không cần thiết để xem nữa, vì đã có mạng xã hội thay thế rồi. Mùa mưa, chỉ cần lướt facebook là bạn đã có thể nắm bắt được ngay Gò Vấp đang lâm râm, Bình Thạnh đang ngập, Tân Bình có sấm sét. 
Bóng đá lần này cũng vậy, những tín đồ môn thể thao vua chợt làm sóng gió trên newsfeed... rồi tràn ra lẫn ngoài đời. Họ yêu bóng đá và đánh cược sẽ cởi bỏ quần áo, sẽ cạo đầu, sẽ đốt nhà để ăn mừng. Họ phải chăng là những thanh niên chơi nổi? Những tác động tiêu cực của mạng xã hội có lẽ đã thắng và thắng còn to hơn là đội tuyển Việt Nam vừa thắng Qatar. Người ta nhìn cách nhau hành động qua báo mạng, rồi thấy vui, bèn nhập bè nhập bọn cùng càn quét. Đường phố kẹt cứng ngắc, người dân kẻ cười người mếu: -Lũ quỷ, banh với chả bóng. Chả biết tối nay có đi bán được hay không?, cô hàng cơm đêm lắc đầu ngán ngẩm.
Bây giờ là 21 giờ tối, ngồi trong nhà gõ những dòng chữ này, mình vẫn nghe rõ mồn một những cơn sóng gào thét, những màn rồ ga ầm ĩ, còi hơi bóp loạn xạ kéo dài. Hẳn ngoài đấy, công an giao thông đã tắt ngúm mất niềm hào hứng chiến thắng hay chưa?

Bản thân ngoài cảm giác tiêu cực về hiện tượng “đi bão” của giới trẻ, còn cảm thấy gì nữa không?
Thực ra mà nói, ngoài sự bất đồng với màn ăn mừng thái quá ngoài kia, mình còn có một chút buồn. Đây là lần thứ hai mình chứng kiến người trẻ sống chết vì đam mê, thấy họ khóc khi chiến thắng bản thân và làm nên kỳ tích (sau lần đầu, ở sân khấu kịch, khi xem trọn vẹn vở kịch Đời đá vàng, do các bạn trạc tuổi ở trường đại học thực hiện). Mình lại cảm thấy mặc cảm về bản thân. Cùng thế hệ với họ, đến nay mình đã làm được gì? Thế là ngồi lọc cọc viết những dòng này, hy vọng sẽ giữ được lời hứa, rằng trong năm nay sẽ hoàn thành bản thảo cho quyển sách đầu tiên.

Mà thôi, chắc tại mình già...











Comments

  1. Vừa về tới nhà đây. Chung cảm xúc. Mà em có cảm xúc đó thì già thật rồi. Sống tới chừng này tuổi đây là lần đầu tiên được thấy đường phố ngập tràn cờ nước. Còn nhiều hơn ngày chiến thắng thống nhất đất nước. Người người đổ nhau ra đường bất chấp luật lệ. Còn ngang nhiên chắn ngang đường không cho xe cộ lưu thông, làm ách tắc giao thông. Thế là đi quốc lộ và rồi đoạn đường quốc lộ có 2 cây số mà tim thòng xuống tới gót chân. Hay già lắm rồi em ơi

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Tròn xoay kể chuyện, các mối quan hệ và sự cô đơn

130617, tối chưa muộn nhưng viết xong bài này chắc là sẽ muộn. "Hãy để yên cho con bé cô đơn" . Nghe audio của Thái Minh Châu, từng câu chữ như thể bóc trần tâm can của mình vậy, thích muốn lăn quay: à thì ra cũng có những tâm hồn giống nhau lạ lùng, dù ai cũng cho là chỉ mình duy nhất.   Lúc trước mình từng cho rằng "con người ta chỉ cô đơn khi bắt đầu yêu ai đó"... mà hình như không hoàn toàn như vậy, bởi chính thăm thẳm trong con người mình đã có hẳn một hố sâu đầy ắp cảm giác một mình, chỉ cần có xúc tác là chợt trỗi dậy mạnh mẽ đến bất ngờ. Nghe mình bộc bạch, hay theo dõi blog cá nhân, ai đó có thể bật cười, vì nhìn mà xem, một con bé loi nhoi, thích gây sự chú ý lại cho mình là kẻ cô đơn. Thế nhưng mà, chỉ ai đủ tinh tế mới có thể phát hiện ra sự cô đơn của con bé ấy mới đáng sợ và dị biệt biết chừng nào. Có đôi lúc mình không cho là mình có thể yêu ai, vì e rằng khi ở trong mối quan hệ đặc biệt này, mình sẽ làm cho đối phương bị lây cô đơn, ...

Khoảng cách giữa ước muốn chân chính và khát khao, là thời gian(?)

Đã bao giờ bạn cảm thấy nội tâm mình bị công phá chưa?  Đã bao giờ bạn khát khao một điều gì đó đến mức bật khóc vì không làm được điều ấy không? Mình thì có rồi, và mãi cho đến giờ vẫn còn ám ảnh cảm giác ấy đây. Thực sự rất sợ phải đối diện với bản thân lần nữa. Chuyện là, hồi tháng năm vừa rồi, mình tham gia khóa đào tạo quản lý thời gian MYT ở công ty. Trong phần bài tập thiết lập mục tiêu, mình đã bật khóc trước trainer và mấy chục bạn học, khi đọc đoạn văn mô tả viễn cảnh đạt được mục tiêu ấy. Dẫu không phải lần đầu tiên mình ngồi xuống so ngắm bản thân trong những thang đo dưới dạng mục tiêu, kế hoạch sống này nọ. Ấy vậy mà, sau buổi học, năng lượng bị rút cạn, mình thấy cơ thể nóng ran. Lúc đó chẳng biết cách lí giải cho hiện tượng này, chỉ nghĩ mình là người quá nhiều cảm xúc thôi. Anh trainer bảo "vì bạn khát khao nó quá rồi nên tất cả cảm xúc bạn toát ra đều chân thật" . Song, mình chưa thể hiểu hết chữ khát khao đó hàm ý gì, có cơ sở khoa học để giải...

Nghỉ xả hơi

Khả năng tập trung của não bộ khi xử lý công việc hay tiếp thu bài học là có giới hạn. Trong The Essential 20: Twenty Components of an Excellent Health Care Team chỉ ra rằng, khoảng chú ý trung bình của con người là khoảng năm phút. Thông thường, người ta không thể duy trì sự chú ý vào một thứ quá hai mươi phút mỗi lần. Tuy nhiên, sau khi đánh mất sự tập trung vào một chủ đề, một người có thể khôi phục nó bằng cách nghỉ ngơi, thực hiện một loại hoạt động khác, thay đổi tiêu điểm suy nghĩ hoặc chủ động chọn tái chú ý vào chủ đề ban đầu. Vâng, đấy là lí do tại sao mình ghét cay ghét đắng những tiết học không có giờ giải lao. Bốn mươi lăm phút hay một giờ đồng hồ theo dõi bài học, hay tập trung giải quyết vấn đề một cách liên tục sẽ khiến các nơ-ron thần kinh của mình biểu tình inh ỏi. Mình bắt đầu thay đổi tư thế và từ chối việc tiếp thu thêm những thông tin từ bên ngoài, và đương nhiên, mình ngấy kiến thức và cảm thấy mệt mỏi cực kì. Ấy mới thấy tầm quan trọng của việc nghỉ xả hơi, nhỉ...